Viện trưởng Phùng khẽ gật đầu, đó chuyện phiếm với cô vài câu.
"Nghe bọn em lên núi Sương Mù hái t.h.u.ố.c còn phát hiện xác máy bay ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, đúng là phát hiện . Bây giờ bên đó đang tiến hành khai quật."
"Chắc ông cụ Tề hái ít d.ư.ợ.c liệu nhỉ?"
Cố Tiểu Khê mỉm gật đầu: "Vâng ạ. Ông cụ Tề với ông Trương còn dạy em rượu chính cốt và rượu nhân sâm. Rượu nhân sâm em còn mang theo một ít, thầy cần một chai nhỏ ạ?"
Viện trưởng Phùng bật ha ha: "Vậy thì thầy từ chối ! Mai em mang qua đây, thầy gửi tiền cho."
Cố Tiểu Khê cũng mỉm : "Sao em dám lấy tiền của thầy. Nếu , thầy thể tặng em thêm vài cuốn sách y ạ?"
Thấy cô ham học đến , viện trưởng Phùng mỉm gật đầu: "Chuyện đó gì . Tối nay thầy tìm sẵn cho em."
Hai trò chuyện thêm một lúc, Cố Tiểu Khê tiếp tục xem các ca phẫu thuật khác.
Tối về đến nhà khách, cô mới đóng cửa , trở về ngôi nhà trong gian đồng hành để cuốn sổ tay mà viện trưởng Phùng đưa.
Đọc xong, cô mới nhớ đào một cây nhân sâm trăm năm trong ruộng thuốc. Cô liền cửa hàng trao đổi mua 50 cân rượu trắng, bắt đầu rượu nhân sâm.
Đợi đến lúc xong, cũng gần nửa đêm.
Cô ngâm trong bồn tắm massage một lát chìm giấc ngủ sâu.
Cùng lúc đó, ở tận núi Sương Mù, Lục Kiến Sâm đang nhớ đến cô nhóc nào đó, rõ ràng bận rộn cả ngày, cũng mệt rã rời, mà nhắm mắt là ngủ nổi.
Anh nhớ cô gái nhỏ nhà !...
Kinh Đô, nhà cũ của nhà họ Lục.
Ông cụ Lục chỉ tờ báo bên cạnh, vẻ mặt đầy tự hào con trai .
"Xem , con bé Tiểu Khê lên báo đấy!"
Lục Liên Thắng cầm lấy tờ báo, xong bài thì : "Vàng thì ở cũng sẽ sáng. Con bé đến Thân thành mới mấy ngày mà cứu chữa bao bệnh nhân ngộ độc thực phẩm, còn giỏi hơn cả Kiến Lâm, đúng là tố chất bác sĩ hơn hẳn."
"Chứ nữa. Căn bệnh câm mà chữa mãi khỏi, nó chỉ cần mười ba cây kim bạc châm xuống là khỏi. Nhìn thế mới bình thường nó học hành chăm chỉ cỡ nào."
Vừa , ông cụ Lục nâng ly rượu nhân sâm, nhấp một ngụm nhỏ.
"Gần đây uống rượu nhân sâm , tinh thần phấn chấn hẳn. Thật uổng công con bé Tiểu Khê nhớ đến ông già ."
Bà cụ Lục cũng đang uống rượu sâm, bọn họ trò chuyện, nhịn thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/406.html.]
"Ta thấy là điều Kiến Lâm về Kinh Đô . Nó đến Thanh Bắc bao lâu , vì chuyện của Kiến Nghiệp với Hà Lâm mà chạy về Kinh Đô hai . Trước phí bao nhiêu thời gian!"
Hồi đó họ đồng ý để Kiến Lâm đến Thanh Bắc, ngoài việc bản thằng bé cũng để rèn luyện, còn vì nó ở gần quân khu Thanh Bắc, để hai em thể chăm sóc lẫn .
giờ xem ... hình như cần thiết đến nữa !
Y thuật của con bé Tiểu Khê còn giỏi hơn cả Kiến Lâm, mà Kiến Lâm thì chuyên về nội khoa. Trong khi đó, con bé Tiểu Khê chỉ dùng kim châm cứu , mà còn dám cầm d.a.o mổ.
Ngụy Minh Ngọc lắc đầu: "Con thấy chắc Kiến Lâm về , để nó tự quyết định ."
Trong lòng bà rõ ràng, thằng nhóc Kiến Lâm căn bản thích Hà Lâm, thậm chí còn ghét.
Có Hà Lâm bọn họ ở nhà, dù Kiến Lâm ở Kinh Đô cũng chẳng mấy khi chịu về.
Giờ nghĩ kỹ , cả Kiến Sâm lẫn Kiến Lâm đều thích về nhà, đều bắt đầu từ lúc thằng nhóc Lục Kiến Nghiệp cưới con nhỏ Tất Văn Nguyệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà càng thêm bực bội.
Lục Liên Thắng im lặng một lúc, vỗ vỗ tay vợ.
"Đợi khi nào Kiến Nghiệp lên thêm một bậc, thăng chính doanh, thì để Hà Lâm theo đơn vị về cùng."
Gặp mặt ít , vợ chắc cũng đỡ bực dọc hơn.
Nga
"Em dọn về nhà cũ ở để ở với ba !" Ngụy Minh Ngọc chồng đầy nghiêm túc.
Lục Liên Thắng thở dài: " ở đây xa đơn vị của em mà?"
"Không . Xa thì xa, nhưng lòng em thấy thoải mái, sống cũng vui hơn."
Dạo Hà Lâm đang ở trong nhà, tuy dáng vẻ một bệnh cũng phần đáng thương, nhưng tính tình càng lúc càng khó chịu, cứ như đang so bì với Tất Văn Nguyệt.
Dù Hà Lâm dám công khai đối chọi với bà, nhưng dai dẳng hơn Tất Văn Nguyệt, lời tiếng đều già trong nhà thiên vị.
Làm như bà thật sự đối xử tệ bạc với Lục Kiến Nghiệp đó!
Phải rằng, thằng Kiến Nghiệp là đứa ở cạnh họ nhiều nhất, cũng ở gần nhất. Trước đồ gì chẳng đều ưu tiên nó với Tất Văn Nguyệt ?
"Hay là thế , mỗi tuần ở nhà cũ thứ Hai, Tư, Sáu, Chủ nhật, còn thứ Ba, Năm, Bảy thì ở khu nhà quân đội?" Lục Liên Thắng lui một bước.
Như chăm ba già, lơ là vợ con.
Hai vợ chồng đang bàn bạc khí thế, thì ông cụ Lục dứt khoát từ chối.
"Không cần hai đứa chuyển về đây . Khu nhà quân đội mới là nhà của hai đứa, ở đó gần đơn vị công tác hơn. Thi thoảng về thăm chúng là ."