"Cũng . Vậy em với mấy công nhân một tiếng, tối nay chúng bao cơm tối, cộng thêm ít tiền công, nhờ họ tăng ca, cố gắng thiện xong phòng tắm vệ sinh."
"Được, để em với họ."
Cố Tiểu Khê gật đầu, bước bếp chuẩn nấu cơm tối.
Lúc bà cụ Lục đang hầm canh sườn, thấy Tiểu Khê bếp liền vội : "Tối nay để bà nấu cơm, cháu nghỉ ngơi ."
"Vậy để cháu hấp ít bánh bao nhé! Tối nay cháu bao cơm cho mấy công nhân thêm ca đêm, nên gọi họ ở tăng ca luôn."
"Được, bà nội gói bánh bao với cháu."
"Vâng ạ." Cố Tiểu Khê lập tức mang thau nhào bột.
Bà cụ Lục thì phụ cô rửa cải thảo, chuẩn nhân bánh.
Chẳng mấy chốc, Ngụy Minh Ngọc cũng bếp giúp một tay.
Thời buổi thịt heo khan hiếm, bánh bao nhân thịt thuần túy xa xỉ, nên Cố Tiểu Khê chuẩn hai loại nhân: thịt heo với cải thảo và cải chua với miến.
Về , Lục Kiến Lâm và ông cụ Lục cũng tới giúp gói bánh bao, Cố Tiểu Khê bèn hấp thêm ít bánh gạo.
Bánh gạo mềm dẻo, cô thích ăn, già và bệnh cũng dễ ăn.
Tầm sáu rưỡi tối, Lục Kiến Sâm về đến nhà.
Cùng về còn cả Lục Kiến Nghiệp.
Lúc ăn tối, Lục Liên Thắng Lục Kiến Nghiệp hỏi: "Chiều nay xử lý xong chuyện đó ?"
Lục Kiến Nghiệp cúi đầu đáp: "Đã ly hôn ạ."
"Sau gì cũng suy nghĩ cho kỹ, động não chút, cẩn thận hơn một chút."
"Vâng."
Bà cụ Lục thở dài: "Tiểu Nghiệp nhà cái gì cũng , chỉ là chuyện tình cảm thì quá hồ đồ. Xem như vấp ngã một để trưởng thành !"
"Vâng." Lục Kiến Nghiệp gật gù, thêm gì.
Cố Tiểu Khê lên tiếng, nhưng trong lòng nghĩ: "Đây đầu vấp ngã, ngã hai còn sáng mắt nữa kìa."
Lục Kiến Sâm như đoán cô vợ nhỏ đang nghĩ gì, lặng lẽ bóc mấy con tôm bỏ bát cho cô.
Sau bữa tối, Lục Kiến Sâm phòng trò chuyện với một lúc, còn Cố Tiểu Khê thì cầm dụng cụ sân mài mấy hòn đá mang về.
Ông cụ Lục ngoài sân radio, thấy cũng ngó qua một lúc.
Nhìn càng lâu, ông càng thấy con bé Tiểu Khê đúng là khéo tay. Một cục đá chẳng gì đặc biệt, mà cô cắt gọt, khoét khoét, lát biến thành một cái bồn nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/449.html.]
Ban đầu cái bồn còn khá thô, nhưng khi ông và bà cụ sân hóng mát một lúc xem, thì phát hiện cái bồn đá do Tiểu Khê chỉ tích hợp tấm giặt đồ mà hình dáng còn tròn trịa mượt mà, mắt.
Nga
Khi mấy công nhân tăng ca xây xong phòng tắm vệ sinh, Cố Tiểu Khê gọi ba em Lục Kiến Sâm, Lục Kiến Nghiệp, Lục Kiến Lâm đến, cùng khiêng bồn đá và một tấm đá phẳng lớn trong phòng tắm để vệ sinh.
Đợi cô lắp xong vòi nước đơn giản và giá đựng đồ chuẩn từ sáng, bên tạm thời thể dùng để rửa mặt, giặt quần áo .
"Chị dâu, tấm đá đặt ở ?" Lục Kiến Lâm tò mò hỏi.
"Để sang phòng tắm bên cạnh, trải bằng nền là ."
Lục Kiến Lâm và Lục Kiến Nghiệp khiêng tấm đá qua phòng tắm kế bên, đặt xuống thì phát hiện kích thước tấm đá khớp hảo với phòng tắm nhỏ , đúng kiểu khít từng li từng tí.
Lục Kiến Lâm hít một , trầm trồ: "Chị dâu đo đạt chuẩn quá luôn á!"
Ban đầu còn tưởng chị dâu chỉ định xây một phòng vệ sinh kết hợp tắm rửa đơn giản, ai ngờ chị chia gian ba phần rõ ràng.
Một phòng dùng để rửa mặt giặt giũ buổi sáng, một phòng tắm, một phòng vệ sinh.
Ngoài phòng rửa mặt rộng một chút, thì phòng tắm và vệ sinh đều lớn, nhưng khi tách riêng khiến cảm thấy cực kỳ tiện lợi.
"Ngày mai em sẽ gọi đến lắp đường ống thoát nước, hệ thống xả thải." Lục Kiến Nghiệp chủ động .
"Vậy mai em mua cái bồn cầu kiểu mới luôn nha!" Lục Kiến Lâm cảm thấy thể cứ để chị dâu hết việc mãi.
Chị là con gái, mấy chuyện thật nên để bọn họ lo mới .
Cố Tiểu Khê thực thể tự lo liệu những việc , nhưng họ , cô cũng ngăn cản.
"Cửa sổ sẽ tìm đến lắp, em ngày mai nghỉ ngơi cho nhé." Lục Kiến Sâm khẽ xoa đầu cô.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vậy cũng ! Em tắm ngủ đây."
Hôm nay cô chỉ ngủ một tiếng, quả thật buồn ngủ .
"Đi thôi! Anh đổ nước tắm cho em." Lục Kiến Sâm nắm tay cô, dẫn cô về phòng.
Cố Tiểu Khê vốn định về phòng gian để tắm trong hồ suối nước nóng, nhưng Lục Kiến Sâm mang thùng tắm phòng, giúp cô lấy nước suối Long Linh từ gian của .
Sau khi thoải mái ngâm trong bồn tắm, cô lắc lắc mái tóc ngủ.
Giấc ngủ cô ngủ say, chỉ là, trong cơn mơ màng, cô luôn cảm thấy mơ một giấc mơ khó lời.
Trong mơ, Lục Kiến Sâm như một con sói đói, dùng đủ cách "ăn" cô hết đến khác.
Cho đến khi cô tỉnh giấc và trở về phòng gian để quần áo, thấy những vết đỏ đáng ngờ qua gương, cô mới giật nhận .
Cô cứ tưởng đó chỉ là giấc mơ khó , chân thực đến mức khiến cô ngượng ngùng nhiều , nhưng thực đó là Lục Kiến Sâm thừa cơ lúc đêm khuya loạn.
Điều đáng là, trải nghiệm quá , đó cô ngủ quá say, tỉnh dậy vẫn cứ nghĩ đang mơ.
Ngẩn một lúc, đợi khi cô rửa mặt xong, quần áo , phát hiện là một giờ chiều.