Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 462

Cập nhật lúc: 2025-12-11 06:32:52
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa về đến phòng, Lục Kiến Sâm đóng cửa cái rầm, vươn tay ôm lấy cô vợ nhỏ khiến ngắm suốt cả buổi tối, kéo lòng cúi đầu hôn mạnh.

Hôn đến khi cô mềm nhũn trong lòng, thở rên rỉ xin tha, mới chịu ôm cô xuống mép giường.

"Hôm nay em nghĩ đến chuyện giúp cái rừng đó chữa bệnh ?"

Cố Tiểu Khê thấy hỏi chuyện , lập tức vòng tay ôm lấy cổ , ghé môi thì thầm tai , nhỏ như gió thoảng...

"Anh hoang dã , chắc là đồng đội mà em từng với , tên là Ngọc Thành Song."

Biểu cảm của Lục Kiến Sâm đổi liên tục, cuối cùng là vẻ mặt kinh ngạc: "Anh va núi là do gặp dòng xoáy gian ?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Chắc là . Tín hiệu định vị cuối cùng là em gửi cho . Sau đó, cả đội bọn em đều liên lạc nữa."

"Anh gửi dầu gội đầu cho em ?" Lục Kiến Sâm hỏi, giọng chút phức tạp.

Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không . Người tặng dầu gội đầu tên là Vu Diên. Tóc dài lắm, dài đến quét đất luôn, tưởng tượng ?"

"Em thích ?" Lục Kiến Sâm nhướng mày.

Cố Tiểu Khê ban đầu gật đầu, nhưng cảm nhận cánh tay của Lục Kiến Sâm siết chặt hơn, bản năng sinh tồn lập tức trỗi dậy, cô vội vàng giải thích: "Em chỉ thích mái tóc dài của thôi. Không mặt, em cứ tưởng là một chị gái xinh ."

"Trong đội em ngoài em thì là con trai ?" Lục Kiến Sâm cố che giấu nhưng thể phủ nhận cơn ghen đang bốc lên trong lòng.

Cố Tiểu Khê gật đầu yếu ớt: "Vâng. mà họ đều gọi em là em gái Tiểu Khê hết. Mà thật, em còn chẳng Ngọc Thành Song trông thế nào nữa cơ!"

Lục Kiến Sâm ngẩn : "Em từng gặp ?"

"Thì... mặc đồ bảo hộ mà. Lúc gặp mặt cũng đội mũ giáp. Nếu mở miệng, chắc ngay mặt em, em cũng nhận . Ngược , chắc cũng em là ai."

Lục Kiến Sâm tưởng tượng cảnh đó, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Anh đến từ ?"

"Em cũng ." Cố Tiểu Khê lắc đầu, nhưng đưa cho Lục Kiến Sâm một cuốn sách y học bằng ngôn ngữ tinh tế.

"Dù thì cũng là những nơi . Em từng hỏi, cũng từng đến."

Lục Kiến Sâm lật sách xem, ... im lặng.

Không hiểu nổi!

Vậy nên, cái thứ tiếng mà " hoang dã" , chính là ngôn ngữ trong sách ?

"Em hiểu lời ?" Lục Kiến Sâm nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Ừm. Em học mấy ngày là hiểu , chữ cũng . Đây là sách y học, dạo ngày nào em cũng . Trước đó em nhờ đội phó Bạch Nguyên Vũ trong đội tìm giúp. Ngoài sách y, em còn nhờ họ gom thêm sách về công nghệ nữa. Đợi em dịch vài cuốn cho xem."

"Ừ. Em kể cho nhiệm vụ của bọn em ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/462.html.]

Lục Kiến Sâm hỏi xong liền vội bổ sung: "Không tiện thì thôi, đừng gượng ép."

Nga

thì cũng là quân nhân, nhiều nhiệm vụ của cũng thể tiết lộ, giữ bí mật.

"Được chứ! Em ba nhiệm vụ , đầu là *******."

"Ủa? Sao em ?" Cố Tiểu Khê ngơ ngác.

Lục Kiến Sâm thấy nửa câu của cô như tắt tiếng, lập tức hiểu điều gì đó.

Trước đây, Cố Tiểu Khê gần như thể một chữ nào liên quan đến miếng ngọc.

Giờ thì coi như khá nhiều .

Cố Tiểu Khê cam tâm, tiếp tục : "Lần bọn em đến B********."

Cô tức c.h.ế.t, ngửa vật giường: "Không cho ! Rõ ràng bí mật gì ."

Lục Kiến Sâm cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi nhỏ đang phụng phịu vì giận của cô.

"Em thấy quan trọng, nhưng thật ở một góc độ nào đó, nó quan trọng. Giống như nhiệm vụ của bọn , những thứ bọn cũng thấy chẳng là gì, nhưng theo quy định thì vẫn bảo mật."

Những chuyện như , hiểu .

"Thôi, em nữa, em ngủ đây." Cố Tiểu Khê bây giờ còn tâm trạng trò chuyện.

"Ừ, ngủ !" Lục Kiến Sâm cúi xuống hôn cô.

Cô gái nhỏ ngủ là chuyện đúng đắn.

Anh cũng ngủ.

Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên sâu hơn, đêm nay cũng theo đó mà càng lúc càng ngọt ngào.

Sáng hôm .

Cố Tiểu Khê ăn sáng xong thì bắt đầu rượu hoa ở nhà.

Tuy ông cụ Lục và bà cụ Lục cô đang gì, nhưng cứ cảm thấy cả căn nhà ngập tràn hương thơm, là kiểu hương dễ chịu, ngửi một cái là thấy thư thái tận tâm can.

Ban đầu chỉ hai ông bà , đó đến Ngụy Minh Anh và Ngụy Minh Ngọc cũng dời nổi chân, xem luôn.

"Tiểu Khê, rượu con gì mà thơm thế? Ngửi thôi thấy mê . Hương bám lên , dì thấy thơm hẳn đấy." Ngụy Minh Ngọc hít hà hỏi.

"Là rượu hoa dành cho phụ nữ, bổ huyết dưỡng nhan. Con cho chồng và dì, tiện thể chị mang một bình nhỏ về cho con nữa."

Ngụy Minh Ngọc liếc chị gái , : "Chị đúng là phúc thật đấy, em cũng nhờ phúc của chị mới thơm lây."

"Em là dì nhỏ của con bé, nó hiếu thuận với em là chuyện đương nhiên thôi." Ánh mắt Ngụy Minh Anh ngập tràn ý .

Loading...