Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 520

Cập nhật lúc: 2025-12-11 07:32:53
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Lục Kiến Lâm rửa mặt, Cố Tiểu Khê tranh thủ chuẩn bữa sáng.

Mỗi một chai sữa, một cái bánh mì, một quả trứng và một cái bánh bao nhân thịt, cũng coi như tươm tất .

đến văn phòng viện trưởng sớm để mượn điện thoại gọi cho Lục Kiến Sâm, nên cô nhắn với Lục Kiến Lâm một câu, gặm bánh mì đạp xe rời .

Đến bệnh viện thì gặp y tá Lý chuẩn tan ca tối, cô liền đưa cho cô gói b.ăn.g v.ệ si.nh mang theo và thì thầm mấy câu.

Y tá Lý ngạc nhiên vui mừng gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Cố, em sẽ chia cho ngay."

Bác sĩ Cố nước ngoài mà vẫn còn nhớ đến , còn mang quà về tặng, đúng là chu đáo hết mức.

Dù món quà tiện với ngoài, nhưng thật sự ấm lòng.

Cố Tiểu Khê chào hỏi từng một mà cô gặp, mới đến văn phòng viện trưởng.

Trùng hợp là, lúc cô tới cũng đúng lúc viện trưởng Phùng xuống bàn việc.

Thấy cô tới sớm như , viện trưởng Phùng nhịn : "Sớm thế, định đến báo cáo công việc ?"

Cố Tiểu Khê mím môi , thật: "Em tới để gọi điện thoại."

Viện trưởng Phùng bật , chỉ tay về phía chiếc điện thoại: "Gọi !"

Cố Tiểu Khê nhanh chóng bấm gọi đến Quân khu Thanh Bắc.

Ban đầu cô còn nghĩ, nếu Lục Kiến Sâm ở đó thì nhờ khác chuyển lời hộ cũng . Ai ngờ điện thoại kết nối, giọng bên vang lên ngay, đúng là giọng của Lục Kiến Sâm.

"Alo..."

Khóe mắt Cố Tiểu Khê khẽ cong, giọng đầy ý : "Lục Kiến Sâm?"

Bên điện thoại, giọng Lục Kiến Sâm gần như kích động: "Tiểu Khê, em về ."

Hai ngày nay, hễ thời gian là chờ bên điện thoại, cuối cùng cũng đợi cuộc gọi mà mong chờ bấy lâu.

"Dạ, tối qua hơn mười một giờ em mới về tới nơi, sáng sớm nay tới văn phòng viện trưởng gọi cho ."

"Khi nào em về Thanh Bắc?" Giọng đầy mong ngóng và nhớ nhung.

"Em chuyện với viện trưởng Phùng , chắc tầm một tuần nữa sẽ cố gắng ."

Viện trưởng Phùng khỏi liếc cô thêm một cái.

Con bé đúng là nóng lòng về .

"Được, đợi em về!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/520.html.]

"Bên đơn vị ?" Cố Tiểu Khê hỏi nhanh.

Nga

"Có chút việc, nhưng chuyện lớn. Đợi em về ."

"Là chuyện gì ?" Cô thắc mắc hỏi .

"Chút chuyện nhỏ thôi. Khi nào em về thì nhớ gọi điện cho , sẽ đến đón."

Thật Cố Tiểu Khê định hôm nào đó sẽ lén dùng xe năng lượng để về, nhưng giờ cô , chỉ thuận miệng đáp : "Em . Vậy lúc đó em gọi cho , giờ em cúp máy nhé!"

Hai chỉ chuyện mấy câu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Viện trưởng Phùng hỏi: "Không định ở Thân thành lâu thêm chút ?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Em sẽ tranh thủ học thêm một tuần nữa về. Lần nếu cơ hội, chỉ cần viện trưởng chê em phiền, em đến nữa."

Viện trưởng Phùng bật : "Không phiền chút nào, em đến học luôn hoan nghênh. Nào, xuống cho tình hình ở thành phố L , chỉ em sang đó học mấy tuần, cụ thể thế nào thì rõ."

Cố Tiểu Khê gật đầu, xuống bên cạnh, bắt đầu kể cho viện trưởng Phùng những gì cô thấy và trải nghiệm ở thành phố L.

Tất nhiên, điều cô nhiều nhất là về tình hình bệnh viện ở đó.

Cái gì thì , chỗ nào cũng thẳng, còn những điểm đáng để học hỏi thì càng kỹ hơn.

Viện trưởng Phùng xong cũng cảm khái: "Xem vẫn ngoài nhiều hơn mới ."

"Vâng ạ! Em thấy chuyến em học hỏi nhiều điều, tất cả là nhờ viện trưởng cho em cơ hội."

"Cũng là do em chí tiến thủ thôi. Em mua thêm nhiều t.h.u.ố.c ? Mua những loại nào ?" Viện trưởng Phùng tò mò hỏi.

"Lần em mua với danh nghĩa cá nhân, là những loại t.h.u.ố.c thường dùng trong gia đình. Em định chuẩn vài bộ túi t.h.u.ố.c tiện lợi, để lúc Lục Kiến Sâm và các nhiệm vụ cái dùng. Đợi em chuẩn xong sẽ mang qua cho viện trưởng xem thử, viện trưởng góp ý giúp em nhé."

"Được chứ! Em ý tưởng . Viện trưởng Trần nhà em con mắt xa trông rộng, cứ bảo với rằng, vợ lính mới là thấu hiểu nhất nỗi vất vả của lính, nên ông mới kỳ vọng em học thật giỏi y thuật như thế."

"Em sẽ cố gắng học thật ." Cố Tiểu Khê nghiêm túc gật đầu.

Lúc đầu cô thật sự mấy trở thành bác sĩ, nhưng bây giờ cô đổi suy nghĩ.

Lục Kiến Sâm thương, cũng khi chuyện xảy mà bản bất lực giúp gì.

Trở thành một bác sĩ quân y, thể giúp đỡ nhiều lính hơn, đồng thời cũng nhiều cơ hội ở bên cạnh Lục Kiến Sâm hơn.

Nói chuyện với viện trưởng Phùng một lúc, cô cảm thấy mục tiêu trong lòng càng thêm rõ ràng.

Rời khỏi văn phòng viện trưởng, cô tiếp tục theo kế hoạch đề , tới phòng phẫu thuật quan sát.

Lần , viện trưởng Phùng cũng bắt đầu buông lỏng kiểm soát, sắp xếp cho cô chính trong một ca mổ.

Mười giờ sáng, Cố Tiểu Khê đầu tiên đảm nhận vai trò chính trong một ca phẫu thuật cắt túi mật.

Loading...