"Thế thì khỏi chia nữa, chắc chắn sẽ cùng em về nhà mà! Đã đến nhà em , tất nhiên mang quà chứ? Rượu để lo. Ba em còn thích gì nữa ?" Ngọc Thành Song nghiêm túc.
Thật ban đầu Cố Tiểu Khê ý định đưa Ngọc Thành Song về Hoài thành, nhưng bộ dạng hào hứng của , cuối cùng cô cũng đổi ý.
"Vậy cùng luôn cũng ! Anh biếu rượu cho ông ngoại , ba em thì đưa một chai là , mấy thứ khác cần mua , em sẽ chuẩn ."
"Chị dâu, mai chị ?" Lục Kiến Lâm hỏi.
Nga
"Mai chị còn ghé bệnh viện một chuyến, thể tối mai hoặc ngày mới . Em cần tiễn , chị với Ngọc Thành Song là ."
Ngọc Thành Song cũng lập tức gật đầu: " đó, cứ yên tâm . với Tiểu Khê chung, khỏi lo."
Quan trọng là, tên tiễn, thể nào cũng cái tàu chậm như rùa đó, tẹo nào.
"Chị dâu, chẳng chị còn nhiều t.h.u.ố.c lắm , để em đưa hai nhé?" Lục Kiến Lâm vẫn kiên trì đề nghị.
Cố Tiểu Khê vội từ chối: "Ngày mai chị sẽ gửi hết t.h.u.ố.c , em cứ yên tâm việc . Trước đó chị chuyện với chủ nhiệm Chu , thầy hy vọng em ở Thân thành thêm một đến hai năm, như mới học chắc và giỏi hơn. Chị thấy thầy đúng đấy."
"Vâng, em cũng tính ở Thân thành học thêm một thời gian." Lục Kiến Lâm gật đầu.
Dù ban đầu ý định học đến một hai năm, nhưng khi chị dâu và chủ nhiệm Chu đều kỳ vọng , cảm thấy ở học thêm cũng chẳng gì .
Cố Tiểu Khê cũng nhiều, ăn tối xong liền phòng xử lý mấy thùng t.h.u.ố.c lớn của .
Sau khi phân loại bộ t.h.u.ố.c men, cô chọn một loại thuốc, tháo bộ hộp lớn thành dạng lẻ, dùng Máy Đóng Gói Vạn Năng Hệ Thống để đóng gói tỉ mỉ, đó cho túi chống nước.
Sau đó cô vận hành máy đóng gói một nữa, thiết kế cho mấy loại t.h.u.ố.c đóng túi chống nước thành một chiếc túi nhỏ màu xanh giống áo lính cỡ lòng bàn tay, bên ngoài in mấy chữ "Thuốc Dự Phòng Thường Dùng".
Túi nhỏ chiếm nhiều diện tích, nhưng t.h.u.ố.c dự phòng bên trong ít, bao gồm t.h.u.ố.c cảm, t.h.u.ố.c tiêu hoá, t.h.u.ố.c hạ sốt giảm đau, t.h.u.ố.c tiêu chảy, t.h.u.ố.c ho long đờm, t.h.u.ố.c kháng viêm, t.h.u.ố.c chống dị ứng, t.h.u.ố.c cầm máu, t.h.u.ố.c sát trùng ngoài da, và còn một gói nhỏ bột t.h.u.ố.c do cô tự điều chế để chống rắn rết chuột kiến.
Mỗi loại t.h.u.ố.c đều lượng ít, chỉ đủ dùng trong hai ngày, và từng gói nhỏ đều ghi chú bằng chữ.
Cô tổng cộng một nghìn sáu trăm gói t.h.u.ố.c như , và dán lên mỗi gói một miếng dán niêm phong gian.
Sáng sớm hôm , cô gọi Ngọc Thành Song dậy, mang theo bộ t.h.u.ố.c nhỏ và một hũ rượu nhân sâm nhỏ đến tìm viện trưởng Phùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/522.html.]
Sau khi viện trưởng Phùng kiểm tra qua mấy túi t.h.u.ố.c nhỏ, liền gật đầu: "Em suy nghĩ chu . Một túi t.h.u.ố.c nhỏ thôi mà chứa kha khá thứ. Nếu em còn về Hoài thành, thì để gửi mấy túi t.h.u.ố.c giúp em cho viện trưởng Trần nhé! Vì đây là thuốc, do ông tên tặng cho Quân khu Thanh Bắc sẽ an hơn, đỡ nhiều rắc rối cần thiết."
Cố Tiểu Khê mang t.h.u.ố.c đến cũng vì lý do đó, nên vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn viện trưởng ạ."
"Con bé , khách sáo gì chứ! Sau cơ hội Thân Thành thì ghé chơi nhé. Nếu thời gian, tới đây học tập việc cũng đều hết."
Viện trưởng Phùng mời cô.
Tất nhiên Cố Tiểu Khê gật đầu đồng ý !
Hai trò chuyện thêm một lát, đến khi điện thoại văn phòng reo lên, cô mới dậy cáo từ.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, cô còn đến chào tạm biệt y tá Lý, bác sĩ Quý, chủ nhiệm Từ và những khác, đó mới cùng Ngọc Thành Song rời .
Về đến phố Bình Nguyên, cô thêm hai mươi hộp t.h.u.ố.c y tế nhỏ, đầy đủ và phong phú hơn, để một hộp cho Lục Kiến Lâm, đặt thêm năm mươi cân gạo và hai mươi cân bột mì trong bếp.
Tủ lạnh cô cũng nhét đầy đồ ăn, trái cây và đồ ăn vặt cũng để một ít.
Sau đó, cô để một mảnh giấy nhắn cho Lục Kiến Lâm đang , gọi Ngọc Thành Song cùng rời .
"Em gái Tiểu Khê, giờ tụi cái tàu chậm rì c.h.ế.t đó chứ?" Ngọc Thành Song hỏi.
Cố Tiểu Khê khẽ ho một tiếng: "Bọn mua vé , đến tối thì xuống xe, về Hoài thành. Tuy rắc rối một chút, nhưng cẩn thận vẫn hơn."
"Thôi !" Ngọc Thành Song xách theo một cái túi chẳng đựng bao nhiêu đồ, bước nhanh phía .
Vì định theo đường chính về Hoài thành nên hai mua vé ghế cứng.
Chuyến tàu là lúc hai giờ chiều, nên đó hai còn đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa.
Chiều lên tàu, đến năm giờ rưỡi thì cả hai xuống tàu giữa chừng.
Trời tối, hai xuất hiện đường phố Hoài thành.
điều khiến Cố Tiểu Khê bất ngờ là, về đến nhà, chẳng thấy ai cả.
Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi , cho dù ba việc về trễ, thì ông ngoại cũng ở nhà chứ!