Cố Tiểu Khê cuống lên: "Vậy cô nấu . Tiểu Chí thích ăn thịt kho, con cũng thích. Cô nấu thịt kho cho con ăn nhé! Hôm qua con mua thịt về ."
Vừa xong, cô liền chạy vội bếp, nhanh chóng lấy một tảng thịt ba chỉ lớn, một con cá và một cân tôm từ gian .
Cố Diệc Lan cũng ngay đó, lập tức xắn tay áo lên bắt tay .
Ban đầu Cố Tiểu Khê định giúp một tay, nhưng thấy còn sớm, nếu cô giúp thì chẳng mấy chốc bà hết việc để .
Thế là cô bên cạnh, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Lúc đồ ăn nấu xong thì Cố Diệc Dân cũng về đến nhà.
Ăn cơm xong, Cố Tiểu Khê mới kể cho ba bộ kết quả kiểm tra huyết thống.
Cố Diệc Dân lập tức sững tại chỗ.
Cố Diệc Lan mắt cũng đỏ hoe : "Anh , họ thật sự là ba ruột của chúng ."
"Không của cả hai chúng ?" Cố Diệc Dân khó khăn cất lời.
Cố Tiểu Khê khựng , vội liếc Ngọc Thành Song.
"Giúp em kiểm tra luôn cho ba ."
"Được."
Ngọc Thành Song nhanh chóng lấy thiết kiểm tra huyết thống nữa.
Mười phút , Cố Diệc Dân mắt đỏ hoe Cố Diệc Lan, giọng khàn khàn: "May mà chúng là em ruột! Diệc Lan , tuy Tiểu Chí còn nữa, nhưng em nhất định sống thật , nhất định sống cho sống. Vì mấy vô tâm đó mà liều mạng đáng . Dù mất Tiểu Chí, em vẫn còn bọn , còn Tiểu Khê, còn Đại Xuyên. Sau tụi nó nhất định sẽ hiếu thảo với em."
Cố Diệc Lan sống mũi cay xè, nước mắt rơi.
"Anh, em . Em sẽ chuyện dại dột nữa , em sẽ sống thật ."
Khi hai em trong nước mắt, mắt Cố Tiểu Khê cũng đỏ lên, suýt chút nữa thì theo.
Để chuyển hướng sự chú ý của họ, Cố Tiểu Khê chạy phòng lấy túi lớn của , lấy từ bên trong bốn chiếc đồng hồ.
"Ba, cô cả, hai xem , đây là quà con cố tình mua từ nước ngoài về tặng . Ba , cô cả đều , còn một chiếc là tặng cho ông ngoại."
Cố Diệc Dân sững : "Con nước ngoài ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu, lúc mới kể chuyện khi đến Thân thành, đến nước ngoài, xảy những gì.
Kể đến đây, sự chú ý của quả nhiên chuyển hướng.
Cố Tiểu Khê còn lấy một hộp t.h.u.ố.c gia đình, dạy họ cách sử dụng từng loại, giảng giải thêm vài kiến thức y tế.
Cuối cùng, cô còn lấy mấy đôi giày giữ ấm và nhiều socola, đồ ăn vặt, đó là quà tặng cho ba và cô cả.
Cứ thế ba chuyện đến tận bốn giờ chiều.
Sực nhớ , Cố Diệc Dân vội : "Tiểu Khê, con còn tới nhà ông ngoại đúng ? Hay là đến đón ông tối nay về đây ăn cơm !"
Cố Diệc Lan cũng gật đầu: "Để cô nấu cơm tối nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/530.html.]
"Được. Vậy con đón ông ngoại."
Trước khi , Cố Tiểu Khê còn gọi Ngọc Thành Song cùng.
Hai lén lút che mặt một chút, đạp xe năng lượng rời .
Nhà ông ngoại quá xa, nhưng đạp xe cũng mất bảy tám phút.
Khi họ đến nơi, ông ngoại Giang đang trong sân đ.á.n.h cờ với một bạn.
Cố Tiểu Khê chạy đến, tươi rói, thụp xuống bên cạnh ông, ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông ngoại ơi!"
Ông ngoại Giang ha hả, đưa tay xoa đầu cô: "Con bé bao giờ về ?"
"Tối qua ạ, con kịp qua thăm ông."
Ông nhanh chóng hiểu : "Mẹ con thế nào ?"
"Tối qua con châm cứu cho , hôm nay đỡ nhiều ạ."
Ông cụ Lữ đang đ.á.n.h cờ cùng ông ngoại, : "Lão Giang , cháu gái ông về , đấu với ông nữa, để hôm khác đ.á.n.h tiếp nhé."
"Ừ, ."
Chờ rời , ông ngoại Giang mới sang phía Ngọc Thành Song, hỏi: "Cậu đây là... ?"
"Là một bạn như trai của con ạ. Ông ngoại, ba con bảo con mời ông qua nhà ăn tối. Tối nay con với qua đây ngủ ạ?"
Ông ngoại Giang tươi gật đầu: "Được chứ, quá luôn. ông dọn dẹp chút ."
Nga
"Để con cho."
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu Ngọc Thành Song: "Anh chơi cờ ? Nếu thì chơi với ông ngoại vài ván nhé, để em dọn phòng."
"Anh chơi loại cờ bao giờ, nhưng nếu ông ngại, thể dạy . Anh học nhanh lắm." Ngọc Thành Song ngọt giọng đáp.
Ông ngoại Giang liếc một cái, gật đầu: "Được. Nào, chơi một ván."
Cố Tiểu Khê rót cho mỗi một ly mới trong dọn phòng ngủ tối nay.
Nhà ông ngoại thực là một căn biệt thự hai tầng tự xây, nhưng tầng hai đập phá, tường cũng đổ một bên, ông ngoại dứt khoát tháo luôn tầng hai, chỉ để tầng trệt, thành một căn nhà nhỏ một tầng.
Cũng may mà tháo tầng hai, nếu nhà ông chắc cũng giống mấy căn bên cạnh, nhét cả đống ở chung.
Cố Tiểu Khê nhanh chóng dọn dẹp bộ nhà cửa, sắp xếp hai phòng ngủ.
Tối nay chỉ cần mang theo chăn mền là .
Sau khi xong xuôi, cô sân xem ông ngoại với Ngọc Thành Song đ.á.n.h cờ.
Ngọc Thành Song đúng là chút thiên phú về cờ thật, mới đó mà đ.á.n.h đấy .
Một ván cờ kết thúc, ông ngoại Giang đang thu dọn quân cờ thì một cặp vợ chồng trung niên tay xách nách mang quà cáp .
"Ông Giang, chúng tới hỏi ông suy nghĩ thế nào ?"
Cố Tiểu Khê ngạc nhiên ông ngoại.