Cố Tiểu Khê gật đầu: ", cẩn thận vẫn hơn. Ông cụ Cố đáng sợ!"
Có thể giấu nhiều tiền như trong nhà, chỉ giỏi che đậy, còn dính líu đến chuyện mờ ám gì đó.
Chuyện hạ độc kiểu , ông thể .
Càng nghĩ, cô càng thấy ông ông nội cô suốt hai mươi năm đó giống như một con rắn độc ẩn trong bóng tối.
Ông ngoại Giang đang ăn cũng khựng một chút, đưa mắt Cố Tiểu Khê đầy suy tư.
Sau bữa cơm, ông bảo Cố Diệc Dân việc khác, gọi riêng Cố Tiểu Khê phòng chuyện.
"Tiểu Khê, cháu ông cụ Cố đáng sợ?"
Ông tin rằng nếu là đây, cô sẽ ông đáng ghét, chứ "đáng sợ". Chữ chắc chắn là lý do khác.
Cố Tiểu Khê thấy ông ngoại nhạy bén như , lập tức ghé sát tai ông, thì thầm vài câu.
Sắc mặt ông ngoại Giang lập tức đổi: "Nhiều tiền như ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Cho nên cháu thấy ông đáng sợ. Chuyện hạ độc, khi thật sự là ông . Bây giờ cháu cũng nên với ba , cháu do dự."
Ông ngoại Giang trầm ngâm một lúc : "Chưa vội với họ. Cái chuyện Cố Đông Bảo nhập viện , thể là liên quan đến việc mất tiền ."
Cố Tiểu Khê sững : "Ý ông là..."
"Ừ. Nếu thì ông thương chú ba cháu như , tự nhiên đ.á.n.h nhập viện chứ. Hẳn là nghi ngờ tiền chú ba cháu lấy."
Nói đến đây, ông ngoại Giang căng thẳng: "Lúc cháu đến lấy đồ, ai phát hiện ?"
Cố Tiểu Khê vội lắc đầu: "Tuyệt đối ai phát hiện. Ban đầu cháu chỉ định tìm bức thư, thấy bên trong mấy thứ, cháu tiện tay nhét hết , từ lúc đến lúc rời đến hai phút, cháu chạy mất ."
"Đã cất kỹ ?"
"Ông yên tâm, cháu giấu kỹ . Bây giờ cháu chỉ tiền đó là ông trộm , là cái thần bí tên Tạ Châu nhiều năm qua lén gửi từng chút một cho ông ."
Nghe xong, ông ngoại Giang lập tức lắc đầu: "Không thể nào là gửi. Cháu hiểu , tiền lớn như thế, ai dám gửi bừa, dễ kiểm tra lắm. Chỉ những khoản tiền rõ nguồn gốc mới giấu tay một ông già trông hiền lành, dễ nghi ngờ."
"Ông sáng nay khỏi nhà lúc năm rưỡi, lâu mới về. Ông xem, ông dậy sớm như để gì?"
"Cái thì ông cũng rõ. Một lát nữa cháu đến bệnh viện nhớ cẩn thận, cứ cư xử như bình thường là , đừng quan tâm quá, cũng đừng tỏ thờ ơ, càng hỏi nhiều."
"Vâng."
Ông ngoại Giang dặn dò thêm mấy câu, mới ngoài với con rể : "Đã nhập viện thì canh còn trong nồi múc , mang đến bệnh viện ! Dù cũng là một chút tấm lòng của ."
"Để cháu lấy." Cố Tiểu Khê lập tức bếp, lấy hộp giữ nhiệt đựng nửa nồi canh sườn còn uống hết, chuẩn mang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/537.html.]
Còn mấy thứ khác thì khỏi chuẩn gì.
Khi đến bệnh viện, còn kịp hỏi phòng bệnh của Cố Đông Bảo, Cố Tiểu Khê đụng ngay Cố Tiểu Muội, cũng ăn trưa xong đến viện.
Cố Tiểu Muội thấy Cố Tiểu Khê thì sững mất một lúc: "Tiểu Khê về ?"
"Vâng, rảnh nên con về thăm một chút. Nghe cô nhỏ giờ ở cửa hàng mậu dịch hả?"
Cố Tiểu Muội gật đầu đắc ý: " đó! Sau nếu con mua gì thì cứ tìm cô nha!"
"Vâng, ạ. mà cô nhỏ, cô tại chú ba thương ? Sao bác cả là do ông nội đánh? Có nhầm gì ?"
Cố Tiểu Muội hừ nhẹ một tiếng: "Có đ.á.n.h c.h.ế.t cũng đáng! Nghe chú ba con chuyện ngu ngốc, lấy trộm hết tiền dành dụm cả đời của ông bà nội."
Cố Tiểu Khê trợn mắt ngạc nhiên: "Tiền ông bà nội tích cóp cả đời chắc là nhiều lắm hả?"
"Chứ còn gì nữa, bà nội hơn một ngàn tệ lận đó!"
Nga
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê thoáng sững : "Sao hơn một ngàn ? Lần nhà ông bà nội cháy, còn là chẳng còn đồng nào, còn bắt mấy nhà góp tiền mua đồ với sắm đồ đạc mà?"
Cố Tiểu Muội cũng đơ luôn: " ha! Sao hơn một ngàn nhỉ?"
Cố Tiểu Khê nhắc nhẹ: "Có khi là tiền riêng ông nội giấu , chắc bà nội . Không chú ba đ.á.n.h nữa."
Cố Tiểu Muội nghĩ ngợi, tốc độ chậm .
Cố Tiểu Khê cũng thong thả cùng.
Cố Diệc Dân cùng, trong lòng cũng đang suy nghĩ về lời con gái .
Ba cùng phòng bệnh, bên trong chỉ Cố Đông Bảo.
Đầu chú quấn đầy băng gạc, khá thảm. Có lẽ do đau, thỉnh thoảng khóe miệng còn giật giật.
"Chú ba, tụi con tới thăm chú nè." Cố Tiểu Khê đến cạnh giường chào hỏi.
Vừa thấy đến thăm, Cố Đông Bảo to xác như thế, bỗng nhiên hu hu như trẻ con.
"Anh hai, Tiểu Muội, chủ cho em với! Em thật sự trộm tiền, thật mà! Ông già phát điên , cầm đòn gánh đập thẳng vô đầu em, chân, eo, lưng em vụt mấy cái liền..."
Cố Tiểu Khê từ đầu tới chân chú một lượt, cảm thấy... cũng đúng là t.h.ả.m thật!
, cô chút nào thấy thương cảm cả.
"Chú ba, ba con nấu canh sườn heo bảo con mang đến cho chú, chú dậy uống chút . Mà ông bà nội ạ?"
"Ông nội con phát điên , kiếm tiền. Bà nội thì nhà ăn bệnh viện lấy cơm."
Cố Đông Bảo cố nhịn đau dậy, bụng đói meo mà uống canh sườn thì thấy nhẹ hẳn.