Tối hôm đó, Cố Tiểu Khê trằn trọc mãi ngủ yên.
Sáng hôm , khi Cố Tiểu Khê tỉnh dậy, thấy Lục Kiến Sâm đang mặc quần áo, đeo đồng hồ thì mới sực nhớ còn món quà đưa cho .
Cô vội lấy từ gian một chiếc đồng hồ, đưa cho : "Đây là quà em mua ở nước ngoài cho ."
Lục Kiến Sâm vươn tay ôm lấy cô vợ nhỏ mặc váy ngủ mỏng nhẹ, tóc dài rũ xuống, xinh đến lay động lòng , kéo cô lòng.
"Mấy ngày đó, thật sự bay đến tìm em."
Vừa , hôn lên đôi môi mềm ngọt của cô, ôm cô lên đùi , tháo chiếc đồng hồ cũ tay xuống, đeo chiếc cô tặng.
Cố Tiểu Khê nhẹ nhàng vòng tay qua cổ : "Thật ... em cũng nhớ ."
Lục Kiến Sâm gì thêm, chỉ bế cô lên bàn cạnh cửa sổ, hôn sâu.
Vạt áo ngủ trượt xuống tận eo, cô gái xinh ánh sáng ban mai khiến mê mẩn.
Ngay khi hôn đến mức phần buông thả, bên ngoài vang lên giọng của Cố Đại Xuyên: "Em gái ơi..."
Cố Tiểu Khê hoảng hốt đẩy Lục Kiến Sâm .
Lục Kiến Sâm hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh cảm xúc đang bốc cháy trong .
Thấy cô vợ nhỏ tính nhảy chân trần từ bàn xuống, vội vươn tay ôm cô lên, đặt lên giường.
"Đừng vội, để ."
Vừa , nâng cằm cô lên, hôn mạnh một cái lên môi cô, kéo chăn đắp cho cô xong mới bước ngoài.
Cố Tiểu Khê nhanh chóng trở phòng gian rửa mặt đồ, mới ngoài.
Thấy trai đen một vòng so với lúc Tết, cô chút ngạc nhiên: "Anh, mà đen thế ?"
"Đi nhiệm vụ ở chỗ biển . Bên đó nóng, như Thanh Bắc vẫn còn lạnh thế ." Cố Đại Xuyên ha hả, tiện tay véo nhẹ má trắng nõn của em gái một cái.
Lục Kiến Sâm lập tức khẽ ho một tiếng, kéo cô vợ nhỏ về bên cạnh .
Vợ cơ mà, ruột cũng véo má!
Đang ăn sáng, Ngọc Thành Song thấy bộ dạng chiếm hữu rõ rệt mặt Lục Kiến Sâm, nhịn khẽ cong môi .
Cái danh nghĩa " họ" của đúng là chẳng bằng ruột, nhưng thì chẳng ngại gì việc sờ mặt em gái Tiểu Khê nhé.
"Anh ăn sáng ? Có ăn chút ?" Cố Tiểu Khê thấy Ngọc Thành Song ăn, cũng bắt đầu thấy đói.
"Anh tới đây chính là để ăn sáng mà." Cố Đại Xuyên đàng hoàng, thì phịch xuống ghế đối diện Ngọc Thành Song.
"Nghe , là họ của em gái ?"
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/559.html.]
Anh về tin .
em gái thì chỉ một ruột là đây, tự nhiên mọc thêm một ông họ?
Cố Tiểu Khê khẽ ho khan: "Anh , em chỉ thôi, để mấy trong khu gia đình đỡ hỏi đông hỏi tây."
"Anh ngay mà!" Cố Đại Xuyên xong thì thấy trong lòng dễ chịu hẳn.
Cố Tiểu Khê bưng cháo và mấy chiếc bánh bao nhân thịt từ trong bếp , đó đặt một chiếc đồng hồ đeo tay mặt trai.
"Anh xem em đối với , nước ngoài còn nhớ tới . Tặng cái . Ông ngoại và ba đều cả. Ban đầu em cũng định tặng chị dâu, nhưng đó đưa cho cô Diệc Lan ."
Nhắc đến cô ruột, cô thuận tiện kể sơ qua chuyện xảy trong nhà cho trai .
Nghe xong, sắc mặt Cố Đại Xuyên lập tức đổi: "Tiểu Chí cứ thế mà... còn nữa ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: " , cụ thể thì để ăn xong em kể rõ cho ."
"Được." Lần , Cố Đại Xuyên ăn sáng cực nhanh, tới ba phút xử lý xong, đợi em gái.
Cố Tiểu Khê dở dở , nhưng vẫn từ tốn ăn hết phần của .
Sau đó, cô gọi trai sang phòng của Ngọc Thành Song, cẩn thận kể chuyện một lượt, bao gồm cả những điểm bất thường của ông cụ Cố.
Cố Đại Xuyên xong thì im lặng lâu.
"Một thời gian nữa sẽ xin về phép một chuyến." Cố Đại Xuyên ý định tranh thủ sớm nghỉ phép thăm nhà.
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Đợi cuối năm chúng cùng về . Anh cố gắng tích lũy thêm chút phép, như về thể ở lâu hơn. Về vài ngày cũng chẳng giải quyết gì."
Lục Kiến Sâm cũng nhẹ gật đầu: "Tết năm nay tụi em cũng về Hoài thành."
Cố Đại Xuyên gật đầu: "Vậy , đến lúc đó chúng cùng về."
Hai trò chuyện thêm một lát Cố Đại Xuyên mới rời .
Lục Kiến Sâm chuẩn một chút, đó lái xe đưa cô vợ nhỏ và Ngọc Thành Song đến Bệnh viện Quân y Thanh Bắc.
Tất nhiên, thực sự bệnh viện chỉ Cố Tiểu Khê, còn Lục Kiến Sâm và Ngọc Thành Song thì về nhà ông cụ Tề.
Vừa xuất hiện ở bệnh viện, Cố Tiểu Khê gây chú ý nhỏ. Ai từng quen cô đều chủ động chào hỏi.
Sau khi lượt chào hỏi , cô thẳng đến văn phòng viện trưởng.
Vừa thấy cô, viện trưởng Trần liền hỏi: "Con bé tới ? Tính việc hả?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng. Cháu định liên tục ở bệnh viện năm ngày, nghỉ năm ngày ạ? Ngày nghỉ cháu tới trạm phế liệu."
Viện trưởng Trần thấy cô sắp xếp thỏa, cũng nhịn : "Người khác thì , chứ cháu thì bác thể linh hoạt chút."