Cố Tiểu Khê cũng : "Cảm ơn viện trưởng ạ."
"Vậy cháu tính hôm nay bắt đầu , mai?"
"Mai ạ! Hôm nay cháu tới chủ yếu để báo cáo công việc với bác."
"Vậy thì chúng chuyện học tập chút nhé."
Viện trưởng Trần hôm nay rảnh, tính tranh thủ chuyện t.ử tế với cô bé .
Hai trò chuyện gần một tiếng rưỡi về chuyện học ở Thân thành và nước ngoài, đó Cố Tiểu Khê mới rời .
Quay về nhà ông cụ Tề thì khéo Lục Kiến Sâm nấu cơm xong.
Ăn xong bữa tối, Lục Kiến Sâm và Ngọc Thành Song tán gẫu một lúc, đợi trời tối hẳn, ba cùng đến một hầm trú ẩn ở Thanh Bắc.
Ngọc Thành Song lấy cơ giáp của , Lục Kiến Sâm ở bên cạnh cầm đèn, còn Cố Tiểu Khê thì cầm d.a.o khắc, theo yêu cầu của Ngọc Thành Song, khắc một trận pháp hệ phong lên cả hai chân của cơ giáp.
Cố Tiểu Khê khi việc vô cùng chuyên tâm, mỗi nét khắc đều khiến Ngọc Thành Song cảm giác như trong hầm trú ẩn gió lùa qua.
Đây cũng là đầu tiên Lục Kiến Sâm thấy cô gái nhỏ nhà tập trung việc đến , đến mức ngẩn .
Khắc trận pháp lên cơ giáp khác hẳn so với khắc lên gỗ, cảm giác khó hơn nhiều, nên Cố Tiểu Khê cảm thấy tinh thần của cũng tiêu hao nhanh hơn.
Chỉ một trận pháp mà mất đến một tiếng mười phút, mồ hôi đầm đìa.
"Em mệt quá , em nghỉ một lát." Cố Tiểu Khê mệt đến mức buồn , trực tiếp ngả lòng Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm dịu dàng vỗ lưng cô, lau mồ hôi mặt cô, bế cô lên.
Lúc , Ngọc Thành Song sững sờ.
Bởi vì...
Bởi vì... em gái Tiểu Khê khắc cho một đồ hình trận pháp cấp cao!
Là cấp cao đó!
Trời ơi!
Nhà nào mà đồ hình trận pháp cấp cao chỉ cần hơn một tiếng là xong?
Đây là thật ?
Không mệt mới là lạ!
Nhìn đang Lục Kiến Sâm bế trong lòng, nụ của Ngọc Thành Song nở tận mang tai.
"Em gái Tiểu Khê, nghỉ ngơi . Mấy hôm nữa khắc cái tiếp theo. Cảm ơn em nhiều!"
Nga
"Về thôi!" Lục Kiến Sâm xót cô gái nhỏ nhà , ôm rời khỏi đó.
Anh ngờ chỉ khắc một cái trận pháp mà thể khiến Tiểu Khê mệt đến thế, nếu thì chắc để cô giúp Ngọc Thành Song.
Nếu như lúc đó ở đây, chẳng ngay cả bế cô cũng ?
Mím chặt môi, bế cô lên xe khởi động xe.
Ngọc Thành Song cất cơ giáp xong cũng vội vàng nhảy lên xe, ghế lái.
Trên đường về, Cố Tiểu Khê ngủ trong lòng Lục Kiến Sâm. ...
Hôm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/560.html.]
Cố Tiểu Khê ngủ một giấc dậy, cảm thấy tinh thần đặc biệt sảng khoái.
Khi xuống giường, cô cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hẳn, cả thính lực và thị lực cũng hơn .
Xem , luyện tập khắc họa đồ hình trận pháp cũng lợi cho bản đấy chứ!
Cô trở về gian tắm rửa xong, đang định mở cửa ngoài thì đ.â.m ngay lòng Lục Kiến Sâm.
Cố Tiểu Khê chớp chớp mắt, ngạc nhiên: "Anh chẳng sáng nay về đơn vị ?"
Lục Kiến Sâm ôm eo cô đẩy trong phòng, bế cô lên.
"Về muộn chút cũng . Em thấy đỡ hơn ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Ngủ dậy thấy khỏe hẳn , tinh thần cũng ."
Lục Kiến Sâm nghiêm túc quan sát cô một lúc, bỗng áp sát bên tai cô thì thầm: "Nếu tinh thần , thì để hôn em thật kỹ..."
Cố Tiểu Khê định mở miệng, môi chặn .
Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, Lục Kiến Sâm vô liêm sỉ mà hưởng thụ một bữa đại tiệc sắc .
Đợi đến khi Lục Kiến Sâm với vẻ mặt thỏa mãn lái xe ngoài, Cố Tiểu Khê – bông hoa yếu ớt tưới nước đầy đủ, như gió thổi qua, đến chân cũng mềm nhũn, suýt vững khi bước lên xe.
Lục Kiến Sâm sợ cô giận, suốt dọc đường đến bệnh viện quân y đều cố gắng dỗ dành cô vui vẻ.
"Anh chỉ nghĩ tới việc năm ngày liền về đơn vị, nhất thời kìm chế ."
"Vợ ơi, để xoa cho em nhé."
Vừa , tay đang lái xe bắt đầu an phận.
Cố Tiểu Khê mặt đỏ lên, hất tay : "Đừng nghịch nữa. Lái xe nghiêm chỉnh ."
Lục Kiến Sâm , ngoan ngoãn tập trung lái xe.
Chỉ là, thỉnh thoảng lén liếc cô một cái.
Cô gái nhỏ nhà , đúng là càng ngày càng xinh , càng ngày càng dễ khiến lạc hồn mất vía!
Vừa đến cổng bệnh viện quân đội, Cố Tiểu Khê lườm Lục Kiến Sâm một cái đầy oán trách mới xuống xe.
Khóe môi Lục Kiến Sâm nhếch lên, khi xuống xe liền kéo cô gần, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Nhớ chăm sóc bản cho , rảnh sẽ về với em."
"Ừm!" Cố Tiểu Khê gật đầu, còn vẫy tay tạm biệt .
Vào trong bệnh viện, cô lập tức bắt đầu công việc một cách tập trung.
Ban đầu cô chỉ định việc như , chỗ nào cần thì tới hỗ trợ, tranh thủ quan sát bác sĩ khác mổ để học hỏi.
Thế nhưng, viện trưởng Trần sắp xếp cho cô chính trong mấy ca phẫu thuật, còn đặc biệt mời đến đ.á.n.h giá thao tác phẫu thuật của cô.
Hôm đó, Cố Tiểu Khê bận tối mắt.
Ngày thứ hai, cô vẫn bận kém, buổi tối còn tăng ca.
Ngày thứ ba, cô ca mổ nhưng phân công trực khám ở phòng khám ngoại trú.
Ngày thứ tư, khi hiệu quả công việc đ.á.n.h giá kỹ lưỡng bởi viện, Cố Tiểu Khê một văn phòng riêng của trong bệnh viện.
Ngày thứ năm, tranh thủ lúc rảnh giữa các ca khám, cô trang trí văn phòng một chút.