Lúc đoàn xe vẫn đang tạm dừng. Dù trong lòng vẫn đầy lo lắng, nhưng khí trong khoang xe vẫn tạm , trừ Quý Ngọc. Cô vẫn ôm chân , để ý đến ai.
Cố Tiểu Khê đương nhiên cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của cô . Để giúp quần áo bác sĩ Mai mau khô, cô còn chủ động dùng đến Thuật Hong Khô.
Bảy giờ tối, đoàn xe cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, nhưng chậm.
Sau khi cất gọn bếp lò, Cố Tiểu Khê tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Dù gục xuống ngủ thoải mái, nhưng đến nơi , điều kiện sinh hoạt chắc còn khắc nghiệt hơn nữa.
Ba rưỡi sáng, bọn họ cuối cùng cũng đến huyện Phong Ngọc, khu vực gần núi Phượng Hà.
Đây là tâm chấn của trận động đất. Hai bên đường, làng mạc và cánh đồng đều bốc lên từng đống lửa lớn. Những sống sót nhà để về t.h.ả.m họa tụ tập từng nhóm nhỏ, đốt rơm rạ sưởi ấm. Thỉnh thoảng thấy ôm đầu rống lên.
Xa hơn một chút, các làng mạc và thị trấn đều san bằng. Đường nhựa vốn màu đen giờ gãy ngang do chấn động, mặt đất nứt toác từng khe hở kinh hoàng, cũng thấy những vết nứt đáng sợ.
Do gặp những vết nứt đất , đoàn xe di chuyển khó khăn. Mỗi gặp khe nứt, xuống xe quan sát, cẩn thận từng chút một mới qua .
Mãi đến tám giờ rưỡi sáng, Cố Tiểu Khê và những khác mới đến một sân trường ở vùng ngoại ô Phượng Hà thành.
Theo kế hoạch cứu hộ, bộ đội để một dựng lều, đào bếp nấu ăn. Số còn lập tức lao công tác cứu nạn.
Ban đầu Cố Tiểu Khê tính đến hiện trường cứu , nhưng chỉ thị nhận là lập trạm sơ cứu khẩn cấp trong thời gian nhanh nhất, nhanh chóng bắt đầu công việc điều trị.
Dù quân nhân, nhưng Cố Tiểu Khê vẫn chấp hành mệnh lệnh. Cô lập tức giúp các chiến sĩ dựng lều trạm y tế, nhanh chóng chuyển t.h.u.ố.c men từ xe xuống, tránh để mưa ướt.
Lúc nhóm y bác sĩ còn đang mở thùng t.h.u.ố.c kiểm kê, thì thương đưa .
Vì bác sĩ Hồ và bác sĩ Mai nhanh chóng đến xử lý bệnh nhân , Cố Tiểu Khê liền gọi y tá Thẩm cùng một chiến sĩ giúp cô mang giường mổ xuống , nhanh chóng dựng một phòng phẫu thuật tạm thời.
Bên cô xong thì bên ngoài đưa tới một t.h.a.i p.h.ụ đang sắp sinh và xuất huyết nghiêm trọng.
Cố Tiểu Khê lập tức yêu cầu đưa t.h.a.i p.h.ụ lên giường mổ.
Khi phát hiện t.h.a.i p.h.ụ gần như rơi trạng thái hấp hối, cô vội vàng tiến hành cấp cứu cầm máu.
Nga
Sau khi bắt mạch cho t.h.a.i phụ, cô lập tức gọi y tá Thẩm tới: "Phải mổ lấy t.h.a.i gấp, cô giúp ."
"Vâng... ." Y tá Thẩm kinh hoàng lo lắng, nhưng thấy bác sĩ Cố bình tĩnh như thế, cô cũng nhanh chóng trấn tĩnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/602.html.]
Sau khi định tình trạng của t.h.a.i phụ, Cố Tiểu Khê kéo rèm , lập tức trạng thái mổ.
Nửa tiếng , khi đang bận rộn thì một tiếng yếu ớt vang lên khiến tất cả đều khựng một chút.
Y tá Thẩm ôm đứa trẻ sơ sinh chút lúng túng: "Bác sĩ Cố, nước với chậu, thể tắm rửa cho bé ."
"Ai rảnh thì ngoài múc ít nước từ bình giữ nhiệt, lau sơ cho bé, đổ nước sạch đó ."
Vừa , cô nhanh chóng khâu vết mổ cho t.h.a.i phụ.
Khâu xong vẫn xong việc, t.h.a.i p.h.ụ còn nhiều vết thương, cô xử lý luôn, nên mất thêm hai mươi phút.
Sau khi truyền dịch cho t.h.a.i p.h.ụ xong, cô phát hiện chẳng còn chỗ nào để t.h.a.i p.h.ụ ở .
Mà lúc , trạm y tế nhiều thương binh đang chờ điều trị.
"Bác sĩ Cố, bé lau sạch , quần áo nên dùng đồ sạch của quấn tạm, nhưng bây giờ ai chăm bé đây?" Y tá Thẩm lo đến sắp .
Cố Tiểu Khê bước cửa, thấy bên cạnh dựng thêm một cái lều khác, liền gọi một chiến sĩ đang bận rộn .
"Mấy ngưng dựng lều khác một chút, ơn tiên chuyển mấy cái giường gấp xe tải trong lều , chỗ cần thành phòng bệnh tập trung. Bệnh nhân tiện di chuyển thì chỗ để ."
"Rõ!" Chiến sĩ lập tức đáp lời, gọi thêm đến bố trí phòng bệnh.
Cố Tiểu Khê liếc qua những bệnh nhân đang chờ đợi, thấy các ca nặng bác sĩ Hồ và bác sĩ Mai xử lý , nên cô tạm thời xử lý một thiếu niên các mảnh kính và mảnh vụn cắt nhiều chỗ mặt và , ngoài còn trầy xước.
Thiếu niên một lời từ đầu đến cuối, cũng kêu đau, nhưng ánh mắt đầy tuyệt vọng và đau buồn, qua là mất .
Khi đang lấy các mảnh kính cho , Cố Tiểu Khê nhẹ giọng : "Thiên tai tình , nhưng sống vẫn về phía . Vết thương của em nặng, nếu thể cứu , thì em vẫn thể cứu khác."
Khóe mắt thiếu niên lập tức đỏ lên: "Nhà em... chỉ còn em thôi."
Tay Cố Tiểu Khê khựng một chút, dùng tay trái thò túi, lấy hai viên kẹo nhét tay .
"Cố lên!"
Thiếu niên lên tiếng, nhưng ánh mắt còn chỉ là tuyệt vọng và đau thương nữa.
Cậu cảm nhận sự quan tâm từ một xa lạ.