Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 671

Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:55:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đặc biệt là mấy thứ như bình nước nóng, dùng tem phiếu mới mua , mỗi nhà cũng chẳng bao nhiêu.

"Cô thế là cố tình, nghĩ rằng phó đoàn Hoàng chức cao, chúng tiện gì thôi." Vợ của đại đội trưởng đại đội 2 hừ lạnh.

"Sợ là một như , nếu dọn đến sống trong khu nhà, tình trạng sẽ xảy thường xuyên."

" đó, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."

Nghe , Cố Tiểu Khê im lặng một lát lên tiếng: "Lương của phó đoàn Hoàng hề thấp, đủ để mua đầy đủ vật dụng sinh hoạt đấy."

"Cho nên bọn chị mới là cô cố tình, rõ ràng là thích chiếm lợi. Dựa việc chồng chức cao hơn chồng nhà bọn chị, nghĩ đủ cách để bắt nạt, chiếm chút lợi lộc."

" đấy, nếu cô mà gặp em, thấy em còn trẻ, chừng cũng tìm cách bắt nạt em đấy! Em chuẩn tâm lý , nhớ với đoàn trưởng Lục nhà em một tiếng."

Có một chị vợ lính sớm lên tiếng cảnh báo Cố Tiểu Khê.

Cố Tiểu Khê nhẹ ho một tiếng, : "Vậy thì lát nữa em sẽ với Lục Kiến Sâm một tiếng, bảo phó đoàn Hoàng chia ít lương mua đồ trong nhà, đỡ để vợ vay mượn lung tung. Đồ gì mà họ mua thì em thành phố mua giúp, mang về cho."

"Tiểu Khê, em bụng quá!" Phùng Hà cảm thán.

"Em thì thôi, giờ thì cũng nên cố gắng ngăn chặn một chút, đỡ để nhà nào cũng vay mượn. Mọi nếu món gì cần mua thì cứ với em, em giúp mang về."

"Tiểu Khê, em thể giúp chị mua thêm một bình nước nóng ? Lát nữa chị đưa tiền cho em, nhà chị hai cái bình thôi, mượn mất một cái, cái còn thì giữ nhiệt." Phùng Hà lập tức .

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Được ạ. Mai em sẽ thành phố, tối mang về cho chị."

Nga

"Chị một cân dầu đậu phộng, ?" Một chị vợ lính khác hỏi ngay.

"Được ạ."

"Chị nửa cân đường đỏ..."

Cố Tiểu Khê ghi mấy món cần, tiếp tục quét tuyết.

Đợi đến khi tuyết trong khu nhà gia đình quân nhân dọn dẹp gần xong, cũng ai về nhà nấy.

Cố Tiểu Khê âm thầm dọn thêm mấy đống tuyết nữa, đó lái xe ngoài.

Tuyết đường cũng dày, nên cô chạy một đoạn khỏi khu nhà dừng xe, dọn một lượt tuyết nữa, đó chạy tiếp, dừng dọn tuyết tiếp.

Vì ngoài trời chẳng ai , xe che khuất, nên cô cũng lo ai thấy đổ tuyết kho chứa đồ cũ.

Xe chạy nửa đường đến trạm phế liệu thì tuyết bắt đầu rơi.

cô cũng khu nhà, mà từ từ lái xe đến trạm phế liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/671.html.]

Xuống xe, cô lấy từ gian một bao tải lưới, cho một ít gạo, bột mì, dầu ăn và mì sợi, lấy thêm một con vịt .

Ông cụ Tề thấy cô dầm tuyết đến, kinh ngạc thôi: "Con bé , trời thì tuyết rơi, đường thì trơn, lạnh, cháu còn đang m.a.n.g t.h.a.i nữa, chạy ngoài gì thế?"

Cố Tiểu Khê mím môi nhẹ: "Thì cháu đến chúc Tết ông thôi mà, lúc cháu ngoài thì vẫn tuyết."

"Vào đây sưởi !" Ông cụ Tề cũng với cô, vội vàng gọi trong.

"Đợi chút ."

Cố Tiểu Khê đặt đồ xuống, xe, bế xuống hai hũ rượu gạo nhỏ và một hũ rượu chữa xương.

Ông cụ Tề nhanh chóng chạy giúp: "Con bé , mang nhiều thế?"

"Không nhiều ạ! Hôm nay cháu đến , thể sẽ lâu lắm mới qua ."

Ông cụ Tề thở dài một tiếng: "Trưa nay ăn cơm ở đây ?"

Cố Tiểu Khê trong sưởi ấm một lúc, lắc đầu: "Hôm nay ăn ạ, trưa chắc nhà cháu khách đến."

"Vậy ông giữ cháu nữa, tranh thủ lúc tuyết còn nhẹ thì về sớm ." Ông cụ Tề trời âm u, trong lòng thấy lo lắng.

Con bé một ngoài, đúng là khiến yên tâm chút nào!

"Vâng. Vậy cháu về đây." Cố Tiểu Khê ngẩng đầu trời, thấy chừng một tiếng nữa tuyết sẽ rơi to, nên cũng định nán lâu.

Ông cụ Tề trong nhà, lấy một mớ báo cũ vò thành cục đưa cho cô: "Về ! Đây là quà mừng năm mới tặng cháu đấy."

Cố Tiểu Khê nhận lấy cục báo, tò mò hỏi: "Ông tặng cháu báu vật gì thế ạ?"

Ông cụ Tề : "Cháu cứ coi cái đống giấy rách là báu vật , về hãy xem! Mau ! Trên đường nhớ cẩn thận nhé!"

"Vâng, cháu đây. Ông về trong làng ? Hình như tuyết sắp rơi to nữa ."

Ông cụ Tề : "Ông từ trong làng đây, nếu cháu đến sớm nửa tiếng thì chẳng gặp ông ."

"Thế thì vận may của cháu quá !" Cố Tiểu Khê vẫy tay chào, mang theo cục báo rời .

Vì còn thu thập thêm tuyết, nên cô đổi sang một con đường khác để về, còn tranh thủ xúc thêm ít tuyết nữa.

Đợi đến khi tuyết bắt đầu rơi dày đặc, cô mới về.

Trên đường, cô mở cục báo xem thử, phát hiện bên trong là hai miếng ngọc bình an trong vắt, ngoài còn một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy màu xanh đế vương vô cùng mắt.

Cô khẽ hít một , ngọc bình an chắc ông cụ Tề chuẩn cho hai em bé trong bụng cô đây mà!

Loading...