Ban đầu, cô định lên núi trồng cây, nhưng bước khỏi bệnh viện thì tình cờ gặp viện trưởng Trần trở về.
Hai chạm mặt, đều chút bất ngờ.
"Viện trưởng Trần!" Cố Tiểu Khê chào hỏi.
Viện trưởng Trần mỉm đáp : "Con bé đến bệnh viện quân y ?"
"Cháu đến tìm Lục Kiến Lâm." Cố Tiểu Khê giải thích.
Viện trưởng Trần lập tức phản ứng : "Suýt thì quên mất, thằng nhóc Lục Kiến Lâm điều đến bệnh viện quân y của chúng . , cháu định đấy?"
Cố Tiểu Khê thể định trồng cây, đành tìm một lý do: "Cháu định phố dạo một vòng, mua ít đồ ở cửa hàng cung tiêu."
Viện trưởng Trần thấy cô chỉ định mua đồ, việc gì quan trọng, liền : "Cô bé, xem kỹ các ca bệnh cháu khâu vết thương, tay nghề khâu vá của cháu . Sắp tới một ca phẫu thuật nối tay đứt, cháu xem ?"
Cố Tiểu Khê ngẩn , ngạc nhiên hỏi: "Là cháu quan sát bác mổ ạ?"
Viện trưởng Trần gật đầu: " . Cháu nền tảng y học nhất định, tay nghề khâu vết thương nhanh nhẹn, linh hoạt, học thêm chút cũng hại. Cháu thấy ?"
Ông cảm thấy cô bé đáng để bồi dưỡng!
Cố Tiểu Khê tiện từ chối lời đề nghị của viện trưởng Trần, do dự một chút gật đầu.
"Được ạ, cháu sẽ đến xem. Mong là sẽ phiền bác."
"Không . Đi theo ."
Viện trưởng Trần dẫn Cố Tiểu Khê phòng phẫu thuật, đích hướng dẫn cô cách chuẩn khi mổ.
Nhân lúc bệnh nhân đưa , ông giảng giải cho cô về cấu tạo của bàn tay, từ xương, gân đến mạch máu, vô cùng tỉ mỉ.
Cố Tiểu Khê cảm giác hiểu phần nào, nhưng vẫn mơ hồ.
Mãi đến khi bệnh nhân máy cắt cỏ vô tình c.h.é.m đứt tay đưa phòng mổ, ca phẫu thuật chính thức bắt đầu, cô mới dần hiểu những gì viện trưởng Trần trong quá trình ông thao tác.
Cô quan sát chăm chú, lắng từng lời dặn dò, ngay cả phản ứng của bệnh nhân cũng để ý kỹ.
Khi ca phẫu thuật kết thúc, trời sang đầu giờ chiều.
Lúc nghỉ ngơi, viện trưởng Trần mời cô đến nhà ăn của bệnh viện dùng bữa, đồng thời hỏi cảm nhận của cô khi theo dõi ca mổ.
"Cô bé, khi xem ca phẫu thuật , cảm giác thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/68.html.]
Cố Tiểu Khê gãi đầu ngượng ngùng: "Cảm thấy bác sĩ chẳng dễ chút nào."
Viện trưởng Trần bật : "Làm gì cũng dễ cả. xem phẫu thuật, chẳng cháu thấy kỹ thuật khâu của còn giỏi hơn ?"
Cố Tiểu Khê thành thật gật đầu: " , nếu chỉ đơn thuần là khâu vết thương, cháu cũng tệ lắm. nối tay đứt thì đơn giản. Không y thuật, chỉ khâu thôi cũng chẳng ."
Viện trưởng Trần gật gù: "Vậy cô bé học y ?"
Nga
Ông cảm thấy cô nhóc thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc trong tương lai.
Cố Tiểu Khê im lặng một lúc mới : "Cháu học, nhưng cũng mâu thuẫn, vì thật cháu ý định trở thành bác sĩ."
Dựa những gì trải qua trong hai kiếp , cô thực sự thích bệnh viện, cũng chẳng đến bệnh viện.
Viện trưởng Trần ôn tồn : "Dù ý định theo ngành y, nhưng cháu vẫn thể học kỹ thuật khâu như , chứng tỏ cháu năng khiếu."
Nói đến đây, ông dừng một chút tiếp lời: "Lục Kiến Sâm là một quân nhân xuất sắc, nhưng cũng từng thương ít , đến bệnh viện quân đội càng nhiều. Nếu cháu , mỗi thứ Hai và thứ Bảy thể đến bệnh viện quân đội tìm , quan sát phẫu thuật, học hỏi thêm một chút. Sau cũng sẽ ích cho cháu."
Trực giác của ông mách bảo, nếu cô nhóc chịu dốc lòng học tập, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.
Còn về việc hứng thú với ngành y, thì sở thích thể bồi dưỡng .
Ban đầu, Cố Tiểu Khê định từ chối, nhưng câu cuối cùng của viện trưởng Trần về Lục Kiến Sâm khiến cô im lặng.
Lục Kiến Sâm là quân nhân, tỷ lệ thương khi nhiệm vụ cao.
Nếu cô đủ khả năng giúp đỡ khi cần thiết, thì chẳng thể giống , trở thành một dạng "bác sĩ quân y" ?
Nghĩ đến đây, cô lập tức gật đầu: "Vậy , mỗi thứ Hai và thứ Bảy cháu sẽ đến bệnh viện quân y học."
Viện trưởng Trần nheo mắt sảng khoái: "Được. Vậy sẽ tìm cho cháu vài cuốn sách y học cơ bản, lúc đó mang về nhà nhé."
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng. Cháu nhất định sẽ học nghiêm túc."
Thế là hai đạt thành thỏa thuận, một sẵn lòng phá lệ dạy, một cũng quyết tâm học tập.
Sau khi rời nhà ăn bệnh viện, đồng hồ, Cố Tiểu Khê nhận còn đủ thời gian để bắt xe lên núi trồng cây nữa, bèn dạo phố một chút.
Không , cô đến khu vực xưởng dệt.
Có lẽ vì vụ t.a.i n.ạ.n tối qua, hôm nay xưởng dệt nghỉ .
Lúc ngang qua, cô chỉ thấy ông cụ gác cổng đang than thở với ai đó: "Đống bông như mà ngấm nước, co rút thành từng cục, còn lẫn cả nước bẩn, chẳng thể bán nữa. Dù bán thì giá cũng ép xuống tận đáy. Ta giám đốc nhà máy , vải ngấm nước đó cũng bán rẻ, thậm chí cần phiếu vải. Không chừng, tháng tiền lương của công nhân cũng trả nổi."
Nghe , mắt Cố Tiểu Khê sáng lên. Bông ngấm nước , đối với cô mà chẳng ảnh hưởng gì cả!