Cố Tiểu Khê khó hiểu: "Tại nó gặp nguy hiểm chứ? Cháu rõ chuyện gì, nhưng cháu sẽ với Lục Kiến Sâm, sẽ để ai hại ."
Ông cụ Cố thẳng mắt cô. Không thấy trong mắt cô sự lừa dối ứng phó lấy lệ, ông mới tiếp tục .
"Năm đó quê cũ ở Hoài thành lũ lớn, Trạch Sinh nước lũ cuốn trôi, là Tạ Kính khi đó còn là quân nhân cứu ông nội ruột của cháu. Cả ông và Trạch Sinh đều kính trọng và ơn Tạ Kính.
Mấy năm , Trạch Sinh mới trở về. Khi , Trạch Sinh vợ con, ba cháu và cô cháu, cuộc sống cũng coi như êm ấm hạnh phúc. Chỉ là... sai lầm ở vợ của Tạ Kính, Nhiếp Thục Mẫn. Quan hệ vợ chồng của họ , thêm đó nhiệm vụ, Tạ Kính thương, khả năng sinh lý cũng ảnh hưởng. Còn Trạch Sinh cao to, cường tráng... Nhiếp Thục Mẫn nảy sinh lòng tham, cố tình chuốc rượu ông nội ruột của cháu, khiến Trạch Sinh rơi cảnh khốn cùng thể nên lời.
Về , trận hỏa hoạn cũng là do Nhiếp Thục Mẫn sắp đặt. Bà một mũi tên trúng ba đích, trừ khử Tạ Kính, giải quyết luôn Hứa Dục Thu. Ban đầu còn định g.i.ế.c cả ba cháu và cô cháu, là Trạch Sinh âm thầm đưa họ về Hoài thành."
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê nhịn hỏi thêm: "Trong vụ cháy đó c.h.ế.t bốn , là bốn nào? Ba của Hứa Dục Thu mất từ sớm, bà vốn còn cơ mà?"
Ông cụ Cố thấy Cố Tiểu Khê hết những gì nên và cả những gì nên , liền dứt khoát kể rõ.
"Cặp vợ chồng già c.h.ế.t đó là quản gia và đầu bếp của nhà họ Tạ, là hai cận nhất với Tạ Kính. Vì Trạch Sinh đưa Hứa Dục Thu và hai đứa trẻ về Hoài thành, Nhiếp Thục Mẫn lấy lý do rằng Hứa Dục Thu một thể chăm nổi hai đứa nhỏ đường, nên mua vé tàu cho cặp vợ chồng cùng đến Hoài thành."
"Do Hứa Dục Thu ghé Thân thành thăm một bạn, họ xuống tàu ở Thân thành, và chính tại đó, Nhiếp Thục Mẫn cho giăng bẫy, dựng nên một vụ hỏa hoạn..."
"Còn đàn ông cùng khác là trong lòng của em gái Tạ Kính, cũng là bạn của Tạ Kính, nhưng do chính Nhiếp Thục Mẫn sắp xếp ở trong nhà khách đó..."
Nghe xong, Cố Tiểu Khê vô cùng kinh ngạc, ngờ bốn nạn nhân là một tổ hợp như .
Bà cụ Tạ đúng là tay dứt khoát, quét sạch hết những thiết với Tạ Kính.
Dù em gái Tạ Kính khi đó c.h.ế.t trong đám cháy, nhưng xem cũng hạ độc, dẫn đến bệnh nặng mà c.h.ế.t.
Nga
Tuy ông cụ Cố vẫn luôn rằng cái c.h.ế.t thật sự của ông cụ Tạ là do bà cụ Tạ Nhiếp Thục Mẫn gây , ám chỉ ông và Cố Trạch Sinh vô tội, nhưng trong mắt Cố Tiểu Khê, bọn họ thật sự thể coi là vô can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/743.html.]
Chỉ là cô lúc vạch trần mà hỏi thêm một câu: "Bà nội còn với bên công an rằng ông và Tạ Châu từng là vợ chồng, hơn nữa ông còn là con rể ở rể nhà họ Giả. theo diễn biến đó, tại bà ở bên ông cụ Tạ, còn mang danh là tình nhân, sinh Tạ Vong Hoài?"
Ông cụ Cố hít sâu một , bàn tay vô thức siết thành nắm đấm: "Hồi đầu Bảo Châu thích là Trạch Sinh, đó Trạch Sinh lũ cuốn trôi, ông mới trở thành con rể ở rể của nhà họ Giả. Về vì kìm hãm Nhiếp Thục Mẫn, Bảo Châu mới đến Kinh Đô để chăm sóc Trạch Sinh. Bảo Châu từng ở bên Trạch Sinh, Tạ Vong Hoài là con của ông và Bảo Châu."
Nói đến đây, ông dừng một chút, đó ánh mắt khóa chặt lấy Cố Tiểu Khê: "Tiểu Khê, cháu là cháu ruột của Trạch Sinh, cháu cứu nó, tin nó. Nó từng ý định hại c.h.ế.t ba cháu và cô cháu, nó gặp các cháu, giấu các cháu, là nỗi khổ riêng."
Cố Tiểu Khê chẳng quan tâm cái gọi là "nỗi khổ tâm" gì cả, hỏi thêm một câu: "Vậy chứ Cố Vệ Quốc cũng là con của ông và Tạ Châu ? Tại ông đối xử với bác và chú ba khác một trời một vực?"
Ông cụ Cố trầm mặc một lát mới : "Bác cả cháu là do Bảo Châu và Trạch Sinh sinh . Cái bà già chỉ là đoán mò thôi."
Cố Tiểu Khê nheo mắt , trong lòng nhịn mà thấy buồn .
Thì ông cụ Cố cứ tưởng Cố Vệ Quốc là do Tạ Châu và Cố Trạch Sinh "ăn cơm kẻng" sinh ?
Hóa ông còn Cố Vệ Quốc chính là con ruột của !
Thảo nào!
"Còn nữa, cháu hỏi thật, ông và em trai ông là Cố Trạch Sinh quan hệ đấy? Nếu ông keo kiệt với ba cháu và cô cháu như ?"
ông cụ Cố lắc đầu: "Không, ông và em trai thiết. Ông cũng tệ với các cháu , chỉ là lên tiếng giúp khi bà nội cháu mắng các cháu thôi. Ông nỗi khổ của ."
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê bật . Lại là "nỗi khổ"?
là ông quá nhiều nỗi khổ đấy!
Ông cụ Cố thấy cô , mày nhíu , cảm thấy hình như nhiều.
Cố Tiểu Khê giơ tay động tác chỉ chiều cao: "Tiểu Chí lúc đó chỉ cao từng thôi, còn nhỏ như , ông vì cái gọi là nỗi khổ gì mà hại c.h.ế.t nó? Chính bà nội cháu rõ ràng, Tiểu Chí là do ông hại c.h.ế.t. Chú ba cũng , chính mắt thấy ông cho Tiểu Chí uống nước đường t.h.u.ố.c độc."