Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 755

Cập nhật lúc: 2025-12-11 19:05:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừ." Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô vợ nhỏ, khỏi nhà.

Còn Cố Tiểu Khê và Ngọc Thành Song thì ghế sofa trò chuyện.

"Ông cụ Cố gì với Cố Vệ Quốc ?"

Ngọc Thành Song lắc đầu: "Không gì với Cố Vệ Quốc cả. Ông cụ chỉ hỏi một câu, tại tố cáo ông . Cố Vệ Quốc đáp một câu: Ông đáng tội. Sau đó hai im lặng vài phút. Từ lúc bắt đầu gặp đến lúc kết thúc, tới sáu phút."

Cố Tiểu Khê kinh ngạc: "Gọi bác tới, mà chỉ hỏi một câu? Thế còn khi gặp Cố Đông Bảo thì ? Cũng chỉ hỏi đúng câu đó ?"

Ngọc Thành Song gật đầu: " , ông cũng hỏi Cố Đông Bảo cùng một câu. Cố Đông Bảo thì chỉ mặt ông cụ Cố một trận, ép bất đắc dĩ, xin ông đừng hại ,  còn trẻ, còn tương lai phía , thể ông kéo theo. Lúc đó chắc ông cụ tuyệt vọng !"

Nói tới đây, thở dài, chút bất lực: "Trước khi rời , ông cụ Cố với Cố Đông Bảo, nếu ông qua khỏi, thì nhờ   tìm em, nhờ em lo hậu sự, chôn ông ở nghĩa trang cạnh phần mộ tên Cố Trạch Sinh ở Lâm thành. Ông bảo mua một khoảnh đất nhỏ ở đó ."

Cố Tiểu Khê khựng : "Ông bảo em lo hậu sự cho ông á?"

Không hiểu trong đầu ông cụ Cố đang nghĩ cái gì nữa?

Nga

Phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, nhưng nhớ đến điều gì đó.

Ông cụ vốn là Hoài thành, c.h.ế.t chôn ở mà chẳng , tại nhất định chôn ở một ngọn núi thuộc thành phố bên cạnh, còn cạnh phần mộ của một khuất trùng tên với Cố Trạch Sinh?

"Em gái Tiểu Khê, nếu em lo thì cũng chẳng cả, ông còn con trai mà, ông c.h.ế.t thì kệ ông ." Ngọc Thành Song cảm thấy ông cụ Cố con trai con gái, mấy chuyện đến lượt em gái Tiểu Khê bận tâm.

"Lúc đó tính tiếp ." Cố Tiểu Khê cảm thấy lẽ đích một chuyến tới Lâm thành mới . ...

Buổi chiều tối.

Khi cả nhà Cố Tiểu Khê đang ăn tối, thì Cố Vệ Quốc, Cố Đông Bảo, Cố Tiểu Muội và Lưu Xuân Hoa cùng đến nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/755.html.]

Vừa cửa, Cố Vệ Quốc liền thẳng với Cố Diệc Dân: "Ba tụi mất , bên công an bảo ngày mai tới nhận xác về. Chú ba lúc mất, ba dặn rằng để Tiểu Khê lo liệu hậu sự. Vậy thì ngày mai để nhà đến đồn công an nhé."

Nghe đến đây, Giang Tú Thanh chịu nổi nữa, tức tối : "Gì mà gọi là ba tụi , đó là ba của , chứ Diệc Dân và Diệc Lan con ruột ông . Ông cụ Cố c.h.ế.t là chuyện của các , bắt con gái lo hậu sự cho ông ?"

Thật quá đáng mà!

Lúc sống chẳng gì, c.h.ế.t còn định kéo khác theo.

Lưu Xuân Hoa thấy Giang Tú Thanh nổi giận thì cũng bực theo: "Giờ thì ? Người c.h.ế.t là lớn nhất, dù lão già đó khốn nạn đến , thì lúc lâm chung ông cũng giao việc cho Cố Tiểu Khê , giờ ? Cô thấy khó chịu thì tìm ông mà hỏi!"

Cố Diệc Lan cũng kiềm , xúc động hét lên: "Chuyện liên quan gì đến Tiểu Khê? Ông con trai con gái , mắc gì đến tụi ? Các cút khỏi nhà ngay! Lão già đó đáng c.h.ế.t, giờ thì quả báo !"

Chính ông hại c.h.ế.t Tiểu Chí của bà , giờ thì nhận lấy kết cục.

Lưu Xuân Hoa hếch môi: "Không giao việc đó cho Cố Tiểu Khê. Giờ chỉ tới thông báo thôi. Xác lão già đó các xử lý thì xử, chôn kệ các ."

Cố Tiểu Khê thèm để tâm tới Lưu Xuân Hoa đang hùng hổ , mà sang Cố Vệ Quốc: "Ý của bác là, bác lo gì cả đúng ?"

Sắc mặt Cố Vệ Quốc sa sầm xuống, trầm giọng : "Đây là nguyện vọng cuối cùng của ông nội con khi mất. Tiểu Khê, tuy ông ông nội ruột của con, nhưng bao năm qua con vẫn gọi ông là ông nội. Giờ nếu ông tin tưởng giao hậu sự cho con, thì dù là để thanh thản trong lòng, con cũng nên đến đồn công an và lo hậu sự cho ông ! Đây là thể hiện sự tôn trọng với khuất."

Cố Tiểu Khê xong chỉ nhạt: "Công an thì thể , nhưng tiền lo hậu sự là các chi nhé?"

Vừa dứt lời, Lưu Xuân Hoa nhảy cướp lời: "Đã giao cho con , thì tiền cũng do con chi chứ còn gì nữa."

Cố Tiểu Khê liếc , đó Cố Vệ Quốc và Cố Đông Bảo: "Các cũng nghĩ ? Một đồng các cũng bỏ lo cho ba các ? Lúc sống ông cưng chiều các nhất, các sợ ông c.h.ế.t nhắm mắt , còn bò dậy từ đất, đêm nào cũng đầu giường chằm chằm các ?"

Cố Vệ Quốc há miệng, nhất thời cứng họng, phần lúng túng.

Cố Đông Bảo thì vẻ mặt hoảng hốt, lùi hai bước, lắp bắp : "Chú... chú bỏ đồng nào , chú chỉ là thật sự tiền thôi. Tiểu Khê, là... con ứng giúp chú ba một chút , chú trả cho con."

Loading...