Cố Tiểu Khê nheo mắt , sang Cố Tiểu Muội: "Cô tới đây gì? Bỏ tiền lo hậu sự ?"
Cố Tiểu Muội ngẩn một chút, đó trợn mắt đáp: "Ông ba ruột của . Ông c.h.ế.t , chẳng tới lượt lo. tới đây là chuyện với về vấn đề phụng dưỡng ..."
Giang Tú Thanh đến đây thì tức đến bật : "Vừa chính miệng cô còn ông cụ ba ruột cô, cần cô lo chuyện hậu sự. Thế thì ông cũng ba ruột của Diệc Dân và Diệc Lan nhà , tới lượt nhà với Tiểu Khê lo? Còn cô, đó là của cô, chứ của Diệc Dân Diệc Lan, liên quan quái gì đến nhà ? Còn đến chuyện phụng dưỡng? là mơ giữa ban ngày!"
Sắc mặt Cố Tiểu Muội lúc đỏ lúc xanh, giận dữ : " bắt Tiểu Khê lo chuyện , là do ông cụ chỉ định mà! Hôm nay đến đây là để rõ ràng với , là con gái gả , thể ở nhà , càng thể để chăm sóc!"
, hôm nay bà tới đây vốn dĩ để bàn chuyện hậu sự cho ông cụ Cố, mà chỉ là đến đón bà cụ Cố .
Tuy bà cụ Cố cũng chẳng dạng gì, nhưng mặt công an, bà cụ Cố đổ hết chuyện cho ông cụ. Giờ ngoài vấn đề đạo đức, bằng chứng nào chứng minh bà cụ phạm tội nên giam giữ.
Bà cụ Cố cũng dám về căn nhà cũ, khỏi đồn công an là ngay trong đêm thu dọn hành lý chuyển đến nhà con gái Cố Tiểu Muội.
Những ngày gần đây, Cố Tiểu Muội cũng yên , trong nhà xỉa xói bóng gió, đến cả chồng bà cũng thẳng là đuổi bà cụ , nuôi.
Cố Diệc Dân nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Dựa theo logic ban đầu của cô, ai là con ruột thì đó lo. Vậy thì những chuyện liên quan gì đến và Diệc Lan. Họ là ba ruột của chúng . Nếu chuyện phụng dưỡng, thì đó là chuyện của các , tự mà bàn bạc với ."
Cố Tiểu Muội định mở miệng thì Lưu Xuân Hoa chen , đồng tình với lời Cố Diệc Dân: " ! Cứ theo lý ai là con thì đó nuôi mà , cũng ở đồn công an , của Vệ Quốc nhà cũng là bà cụ, nên chuyện phụng dưỡng bà cụ chẳng liên quan gì đến nhà chúng . Đó là chuyện của cô và chú ba. Còn về ông cụ, tuy chúng chút trách nhiệm, nhưng ông khi c.h.ế.t để di ngôn, bảo Tiểu Khê lo liệu."
Ánh mắt Cố Tiểu Khê thoáng qua một tia lạnh lùng. Nói , mấy kéo đến nhà cô, chẳng qua cũng chỉ để đổ trách nhiệm.
"Đã thì cho rõ ràng luôn. Bà cụ Cố nhà sẽ lo, bà cụ bất kỳ quan hệ m.á.u mủ nào với gia đình , đối xử với cả nhà cũng chẳng gì. Cho nên chuyện của bà cụ là của mấy , đừng kéo đến nhà mà bàn tán. Còn nếu mấy cứ hậu sự của ông cụ là lo, thì thôi, thể giúp chút sức, nhưng tiền thì mấy góp. Không nhiều, ba nhà mỗi nhà bỏ năm mươi tệ, sẽ lo hỏa táng cho ông cụ, đưa tro cốt về chôn ở Lâm thành theo ý nguyện của ông ."
Cố Tiểu Muội xong thì mặt tối sầm : "Liên quan gì đến mà đưa tiền? bỏ . Với con cũng quá đáng thật đấy, đòi nhiều tiền như !"
Cố Đông Bảo thì ngượng ngùng : "Tiểu Khê, chú ba đưa tiền, thật sự là tiền... là để chú nợ nhé?"
Lưu Xuân Hoa cũng lập tức phụ họa: "Vậy nhà cũng nợ nhé, nhà cũng tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/756.html.]
Cố Tiểu Khê nhíu mày: "Được thôi, nếu mấy đều tiền, sẽ tìm cách bán căn nhà và mảnh đất của hai ông bà cụ , như cũng một khoản. Mấy góp tiền thì tiền đó là của ."
Cố Vệ Quốc và Cố Đông Bảo lập tức c.h.ế.t sững.
Lưu Xuân Hoa thì đột nhiên đập đùi đ.á.n.h bốp một cái, sốt ruột la lên.
"Không , , nhà cửa với đất đai cũng phần của tụi , cái đó thể nhường cho các ."
Nga
Lưu Xuân Hoa vội vàng huých chồng một cái.
Lưu Xuân Hoa ban đầu quên mất vụ , giờ mới chợt nhớ .
Ngoài nhà với đất , mấy món đồ trong nhà ông cụ Cố cũng đều thể chia cho họ mà!
Cố Vệ Quốc cũng chợt tỉnh , lập tức sang Cố Tiểu Khê : " , nhà đó là của ba , ba con con ruột, chuyện liên quan tới mấy ."
Lúc , Cố Đông Bảo cũng sốt ruột la lên: "Ba mất thì nhà đó là để cho mà! còn cưới vợ nữa chứ!"
Nghe đến đây, Cố Tiểu Muội cũng hoảng hốt, vội lên tiếng: "Mẹ vẫn còn sống đó, mấy thể chia kiểu chứ. Đó là của , là nhà của ."
Cố Tiểu Khê đám đang vì căn nhà mà tranh cãi, nhịn bật .
Quả đúng là một đám ích kỷ nhỏ nhen.
" là hổ!" Giang Tú Thanh nhịn mắng một câu.
Cố Diệc Dân thì lạnh mặt, giọng đầy khinh thường: "Việc lo hậu sự cho ba ruột thì ai , mà tranh nhà thì sốt sắng quá ha."
"Chọn , năm mươi tệ, hoặc là để nhà cửa đất đai cho , mấy về suy nghĩ kỹ hãy . Giờ tụi còn ăn cơm nữa." Cố Tiểu Khê lạnh lùng, giọng dửng dưng, rõ ràng là đang đuổi .