Bà ngoại Giang mất , ông ngoại Giang bà nhiều hơn, ngày xưa bà thương Tiểu Khê nhất mà.
Chẳng bao lâu, Lục Kiến Sâm cũng hiếm khi về sớm, liền sân cùng Tiểu Khê và hai đứa nhỏ chơi đùa, trong sân nhà vang lên tiếng vui vẻ.
Bên nhà họ Cố bầu khí ấm áp bao nhiêu, thì bên biệt thự cũ nhà họ Lục ở Kinh Đô ngột ngạt bấy nhiêu.
"Lục Kiến Nghiệp, con nghĩ gì ? Con cứ thế âm thầm nộp đơn điều sang Quân khu Tây Ninh?" Ngụy Minh Anh con trai, gì cho .
Sao sớm, cũng chẳng muộn, đợi đến lúc Tất Văn Nguyệt bắt, sắp đưa lao cải, Hà Lâm cũng thành đôi với khác, giờ nó điều ?
Làm là sống yên nữa ?
Nga
Lục Kiến Nghiệp cúi gằm đầu, lời nào, cũng chẳng nên giải thích thế nào.
Bà cụ Lục tức đến nỗi vỗ mạnh mấy cái lên lưng .
"Đang yên đang lành tự dưng đòi điều đến Tây Ninh gì? Ở Kinh Đô ít nhất cháu còn là một trung đội trưởng, đến Tây Ninh thì cái gì?"
Lục Kiến Nghiệp để mặc bà cụ Lục đánh, vẫn hé răng, nhưng quyết định điều đến Tây Ninh của thì kiên quyết.
Ông cụ Lục thở dài hỏi: "Có bao nhiêu nơi để chọn, cháu cứ nhất định đòi chuyển đến quân khu Tây Ninh? Cháu nghĩ thế nào ?"
Lục Kiến Nghiệp hít sâu một , giọng khàn khàn: "Cháu chỉ rời xa Kinh Đô một chút. Ở Kinh Đô, xung quanh đủ loại lời tiếng , cháu đổi môi trường. Tây Ninh ở xa, đúng lúc bên đó cũng đang thiếu . Hơn nữa... hơn nữa, cả với chị dâu chẳng cũng sẽ đến Tây Ninh ? Sau nếu bận, cháu còn thể qua thăm Tiểu Kiều Dương với Tiểu Tinh Thần."
Nghe đến đây, bà cụ Lục cũng chỉ thở dài, nhưng trong lòng thì vẫn đồng ý.
Lúc Tiểu Sâm chọn đến Thanh Bắc, phần lớn là vì ở chung một nơi với Kiến Nghiệp, tất cả đều do Tất Văn Nguyệt khiến em trở mặt thành thù.
Giờ Kiến Nghiệp bất ngờ đòi chạy sang Tây Ninh, nghĩ thôi bà cụ Lục thấy thoải mái.
Có bà cụ thiên vị cũng , dù bà cụ cũng nghĩ như .
Bà cụ thậm chí còn lo tật chọn vợ gì của thằng Kiến Nghiệp tái phát, gây chuyện gì ảnh hưởng đến Tiểu Sâm và Tiểu Khê.
Ngụy Minh Anh thì thẳng thừng hơn bà cụ Lục nhiều, bà lạnh giọng : "Con Tây Ninh, nếu bên quân đội duyệt thì cũng quản nữa. mà đừng rảnh rỗi là mò đến chỗ con với chị dâu. Con tiêu cực quá, chẳng tí năng lượng tích cực nào, mắt thì kém, còn sợ con ảnh hưởng đến Tiểu Kiều Kiều với Tiểu Tinh nữa kìa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/802.html.]
Lục Kiến Nghiệp: "..."
Anh bỗng thấy như ai đó cắm một nhát d.a.o tim , đau nhói một cách khó hiểu.
Giờ thực sự là chẳng thèm để tâm sống c.h.ế.t của nữa .
giây tiếp theo, lời của bà nội càng khiến đả kích nặng hơn.
"Tiểu Nghiệp, lời cháu là đúng đấy, cháu . Chỉ chuyện chọn vợ thôi là cháu bướng bỉnh, nóng nảy, nghĩ đến sống c.h.ế.t của nhà, chẳng lời ai hết. Đừng đem cái tính đó mà ảnh hưởng đến Tiểu Kiều Kiều với Tiểu Tinh Tinh, thì bà đ.á.n.h gãy chân cháu đấy!"
Lục Kiến Nghiệp cứ ngỡ lời bà nội đủ đau lòng , ai ngờ lời ông nội còn như một tiếng sét giáng xuống.
"Từ nhỏ cháu ngạo mạn, thật đến mấy nơi gian khổ rèn luyện một chút cũng . Đã đến Tây Ninh thì tranh thủ đến vùng sâu vùng xa, nơi mà công tác ! Cháu kết hôn hai , theo ông thấy thì nên dốc lòng báo đáp Tổ quốc, đừng nghĩ đến chuyện xây dựng gia đình nữa. Mắt của cháu quá kém, tìm chẳng nổi cô gái chất phác lương thiện để cưới, chi bằng cứ độc cả đời còn hơn."
Lục Kiến Nghiệp: "..."
Lần đầu tiên trong đời cảm thấy xót xa bất lực.
Giờ nhà còn chút kỳ vọng nào nữa ?
Ngụy Minh Anh vẻ mặt buồn bã của mà càng thêm tức giận, bà uống một ngụm nước dằn mạnh cốc xuống bàn.
Lục Kiến Nghiệp giật , cả run lên theo phản xạ.
"Lục Kiến Nghiệp, con thấy bây giờ căn bản là cần một gia đình ? Không cần ? Bây giờ mà còn mặt mũi tỏ tủi , xót xa? Con xem, khi bất cứ quyết định nào, con từng bàn bạc với nhà ?"
"Hồi xưa con kết hôn với Tất Văn Nguyệt bàn bạc với nhà, kết hôn hai với Hà Lâm cũng , giờ đùng một cái đòi điều đến Tây Ninh cũng là quyết định mới . Con thực sự coi chúng là nhà ? Con thực sự cần ý kiến của chúng ? Nói dễ thì là con trốn tránh. Nói khó thì, con thực sự ích kỷ."
Ngụy Minh Anh tức chịu , rốt cuộc vẫn nhịn mà mắng cho một trận.
Lục Kiến Nghiệp dám lên tiếng nữa, đầu cúi rạp xuống, gần như chạm đất.
Ngụy Minh Anh mắng chán chê, bà cụ Lục cũng tiếp lời dạy dỗ cháu trai , mãi đến khi Lục Liên Thắng trở về, Lục Kiến Nghiệp mới thở một .
Lục Liên Thắng cũng tỏ thái độ gì dễ chịu với .