Robot công trình lo những việc nặng và mất sức, còn Cố Tiểu Khê thì lấy một đống tấm gỗ từ gian, bắt đầu đồ mộc.
Tiện thể, cô còn dọn dẹp bộ rác rưởi và đồ lặt vặt trong và ngoài nhà, để chiều công nhân việc thuận lợi hơn.
Nửa tiếng , Lục Kiến Sâm mang theo hai hộp cơm đến.
"Vợ ơi, đây ăn chút gì ."
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên, : "Em ăn , ăn !"
Lục Kiến Sâm đành bó tay, chỉ lặng lẽ ăn một .
Cố Tiểu Khê bận rộn thêm một lát, gõ gõ đóng đóng một hồi, một chiếc giường em bé thể ngủ cho cả hai bé, còn bánh xe lăn, xong.
Chiếc giường cô khá đơn giản, trải lên một tấm đệm vặn, thêm một chiếc chăn nhỏ màu xanh quân đội, đặt thêm chiếc gối nhỏ và hai con thú nhồi bông, lập tức khiến chiếc giường trở nên ấm áp hẳn lên.
Lục Kiến Sâm hỏi: "Em định chiều nay đưa tụi nhỏ qua đây ?"
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không. Hôm nay phòng y tế phân ca trực, em trực ở phòng y tế sáng thứ hai, tư và sáu; thứ ba, năm và bảy là công việc trợ giảng; chủ nhật thì trực cả ngày. Hôm nay là thứ tư, buổi chiều em rảnh, định sẽ dựng tạm cái lều ở khu đất trống để ở tạm, khỏi từ nhà khách mỗi ngày."
Vật liệu xây dựng gần như mua đủ , ngoài thì bọn họ vẫn tiết kiệm.
Thuê nhà khách nửa tháng một tháng cũng là chuyện xa xỉ.
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Vậy cũng , chiều nay chỉ một tiết học, lát nữa về sẽ giúp em ."
Hai trò chuyện một lúc thì nhóm công nhân việc trở .
Sau khi Lục Kiến Sâm học, Cố Tiểu Khê một về nhà khách, thủ tục trả phòng, cùng Văn Thiên Mộ chuyển hành lý và hai đứa trẻ đến Trường Quân đội Tây Ninh.
Cô đặt hai đứa nhỏ cũi để nghỉ ngơi, bản cũng định đợi Lục Kiến Sâm về mới bắt đầu dựng lều. Cô và Văn Thiên Mộ chọn một chỗ đất trống bên trái ngôi nhà mới xây, mất bao lâu dựng xong một cái lều vải.
"Bác sĩ Cố, các cô ở đây là quá thiệt thòi ?" Văn Thiên Mộ cảm thấy điều kiện của trường quân đội ở Lam Tinh thật quá tệ.
Một như bác sĩ Cố, ở Bệnh viện Quân đội Liên minh Cửu Tinh còn cả văn phòng gian riêng, mà giờ cả chỗ ở và nơi việc độc lập.
"Không thiệt thòi . Quốc gia của chúng vẫn đang trong thời kỳ phát triển, điều kiện bây giờ thì vẻ khổ thật, nhưng trong lòng thì thấy khổ."
Văn Thiên Mộ cô với ánh mắt đầy kính phục: "Cô là một quân y thực sự đáng kính trọng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/807.html.]
Cố Tiểu Khê mỉm : "Thật , như còn cả nghìn cả vạn. Ở hành tinh của cũng ít như . À mà, bây giờ ở đây bếp, nên tạm thời cô cần đến nấu ba bữa mỗi ngày . Bên cục quản lý vẫn đều đặn phát cho suất ăn dinh dưỡng mỗi ngày, tích trữ nhiều lắm . Cô cũng ăn giúp bớt ! Chờ dẫn các con phố Cửu Tinh đãi bạn bè, cô qua giúp nấu bữa cơm, lúc đó nguyên liệu tươi ngon nhiều."
"Được." Văn Thiên Mộ mỉm gật đầu.
Dựng xong lều, việc tiếp theo là sắp xếp hành lý.
Ban đầu Cố Tiểu Khê định tự tay đóng một chiếc giường gỗ, ngờ đúng lúc đó chủ nhiệm Khang tới.
Thấy bên trong lều của Cố Tiểu Khê trống trơn, ông lập tức cho mang đến hai chiếc giường gấp, một cái bàn vuông và hai chiếc ghế nhỏ, để cô tạm dùng .
Cố Tiểu Khê nghĩ nghĩ, cũng thôi.
Nga
Dù buổi tối cô cũng chắc ngủ ở trong lều, vẫn là chiếc giường lớn thoải mái trong nhà gian của cô hấp dẫn hơn.
Vì đang đầu tháng Chín, thời tiết vẫn còn khá nóng, nên hai chiếc giường gấp cô chỉ trải tạm hai tấm chiếu lên.
Hai nhóc con Lục Kiều Dương và Lục Tinh Thần tỉnh dậy, Văn Thiên Mộ liền pha sữa cho bọn trẻ.
Cố Tiểu Khê chơi với hai con một lúc, cho chúng uống sữa xong, bản cầm lấy dụng cụ, tiếp tục công việc mộc.
Vì phòng y tế quá bận, Quý Xuân Mai cũng chạy sang xem một chút. Khi thấy Cố Tiểu Khê đang nghề mộc, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc.
"Bác sĩ Cố, em còn mộc nữa cơ ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Biết chứ. Em giỏi cả cơ khí và nghề mộc. Bây giờ em chỉ thiếu một ít gỗ, chị chỗ nào ?"
Quý Xuân Mai lập tức : "Cách trường một cây về phía nam một xưởng đồ gỗ, ở đó chỉ gỗ mà còn bán sẵn cả nội thất."
"Cảm ơn chị! Vậy lát nữa em qua xem."
Cố Tiểu Khê thực sự định xem, nên dặn Văn Thiên Mộ một tiếng rời .
Quý Xuân Mai tưởng Cố Tiểu Khê thiếu một ít gỗ chỉ là mua vài tấm để dùng, nào ngờ một tiếng rưỡi thì cô sững sờ.
Bởi vì Cố Tiểu Khê mua về tận một xe kéo chất đầy gỗ và ván, mà mấy tấm ván chất cao vượt cả thùng xe.
Lục Kiến Sâm về thì đúng lúc giúp cô dỡ hàng.
lúc đó, vài bạn học của ở trường quân đội cũng thấy, liền nhiệt tình chạy tới giúp, khiến khu vực lều của họ náo nhiệt hẳn lên.
Lữ Chi Nhàn ở cửa phòng y tế . Khi ánh mắt cô rơi cao ráo tuấn tú nhất trong nhóm đang dỡ hàng , ánh mắt cô bỗng sáng rực lên.