Chủ nhiệm Khang Cố Tiểu Khê rõ ràng như , bà cụ Dung trông vẻ đúng là , cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thầy Chương là một giáo viên trách nhiệm và cầu tiến trong trường họ, vợ thầy cũng là thật thà chất phác. Chuyện hôm nay đúng là ngoài dự tính của tất cả .
Ban lãnh đạo trường quân đội cũng chuyện to, thấy Cố Tiểu Khê xử lý kịp thời, bệnh nhân cũng nguy hiểm gì, nên bèn tìm nhà họ Chương để tìm hiểu thêm tình hình.
Bà cụ Dung rõ ràng xuất viện chút nào, nhưng dậy một chút thì thấy đau mấy, cuối cùng vẫn đưa về nhà.
Cố Tiểu Khê tiện tay dọn dẹp rác trong phòng y tế, rửa tay xong mới trở về nhà.
Lữ Chi Nhàn định thôi, cuối cùng vẫn cố nhịn, gì nữa, khóa cửa phòng y tế về phòng .
Cố Tiểu Khê về đến nhà, hai đứa bé cưng của vẫn đang ngủ ngon lành, cô hôn lên má chúng một cái, mới lên giường nghỉ ngơi.
Vừa mới xuống bao lâu, Lục Kiến Sâm trở về.
Anh nhanh chóng gian tắm rửa sạch sẽ, đó ôm hai đứa nhỏ sang cái lều gian bên cạnh, chiếm lấy vợ .
"Hôm nay các huấn luyện đêm lâu thế ?" Cố Tiểu Khê ngáp một cái, khẽ hỏi.
Lục Kiến Sâm ôm cô lòng, hôn nhẹ một cái mới : "Không gì , mới một tiếng thôi. Anh theo bên hậu cần ngoài một chuyến, lúc về chuyện nhà thầy Chương, nên cùng mấy đồng đội đến xem thử."
"Hửm? Chuyện cụ thể là gì? Vợ thầy Chương thế nào ?" Cố Tiểu Khê tò mò hỏi.
Lục Kiến Sâm thở dài, vẻ mặt khó thành lời: "Theo lời nhà thầy Chương kể , ban đầu là do bà cụ Dung mắng vợ thầy . Bình thường thì bà để tâm, nhưng hôm nay em gái bà đến chơi, nhịn nên đáp trả bà cụ Dung. Bà tức giận, đến tối khi con của thầy Chương đang chơi ở cửa thì bà lấy kim chích đứa bé."
Cố Tiểu Khê tới đây thì sững sờ: "Lấy kim chích ? Cái tính là bạo hành trẻ em còn gì?"
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Đứa bé lóc chạy về méc, vợ thầy Chương sang tìm bà cụ Dung, bà thì nhận mà còn mắng chửi. Vì lời lẽ quá khó nên vợ thầy bốc đồng, chạy bếp lấy con dao, giả vờ định c.h.é.m bà . Ai ngờ bà cụ tưởng bà vốn nhát gan, dám gì thật, nên cứ cố tình lao lưỡi dao, khiêu khích móc. Vợ thầy Chương chọc giận, thế là thật sự tay."
Cố Tiểu Khê cạn lời.
" là rước họa ! Vậy bên trường quân đội định xử lý ?"
Lục Kiến Sâm khẽ ho một tiếng: "Bà cụ đó thực dụng, chỉ cần nhà thầy Chương bồi thường năm trăm tệ thì coi như xong chuyện."
Cố Tiểu Khê thở dài: "May mà hồi đó sống cạnh nhà bà ."
"Ừ, sống riêng vẫn hơn." Lục Kiến Sâm cũng cảm thấy may mắn.
Nhà còn hai đứa bé, nếu mà quan hệ hàng xóm , đúng là phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/815.html.]
"À, hôm nay em đưa tụi nhỏ đến phố Cửu Tinh." Cô kể sơ chuyện hôm nay đồng ý với Đế Lam Hồ và Vệ Sàn cho hai bé học sớm.
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Cũng . Vậy cứ để tụi nhỏ học ở phố Cửu Tinh , lớn thêm chút, xem tình hình cân nhắc cho học thêm bên ."
Dù giáo d.ụ.c ở Lam Tinh còn lạc hậu, nhưng những thứ nên thì vẫn , cái cần học thì vẫn học.
Ví dụ như giáo d.ụ.c lòng yêu nước! Lịch sử đất nước, các thứ nữa!
Hai trò chuyện một lúc khi ngủ, Cố Tiểu Khê liền ngủ trong lòng Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn ôm cô gái nhỏ nhà ngủ luôn.
Đêm nay, là một đêm ngọt ngào khiến mê mệt!
Sáng hôm .
Hôm nay đến lượt Cố Tiểu Khê trực ở phòng y tế, nên cô gửi gắm bọn nhỏ cho Văn Thiên Mộ như thường lệ.
Do chuyện xảy tối qua, sáng nay bác sĩ Viên , cũng đến phòng y tế.
Sau khi hỏi kỹ tình hình tối qua, bác sĩ Viên nghiêm túc với Lữ Chi Nhàn: "Bác sĩ Lữ, cô vẫn cần nâng cao kiến thức y học, cải thiện năng lực chuyên môn. Nghe hôm qua cô mất mười phút vẫn cầm m.á.u cho thương."
Lữ Chi Nhàn cảm thấy oan ức: "Bác sĩ Viên, lúc đó mặt nên rõ, tình trạng của bà cụ Dung thực sự nghiêm trọng. Máu chảy nhuộm hết cả áo, bình thường thật sự thể cầm m.á.u nổi."
Nga
Cô thực sự cảm thấy cố hết sức .
Bác sĩ Viên : "Vậy thì thế , tức là bác sĩ Cố kỹ thuật . Bình thường cô càng học hỏi nhiều từ cô ."
Lữ Chi Nhàn: "..."
Cô cạn lời.
Được , tuy thừa nhận, nhưng tay nghề của Cố Tiểu Khê đúng là tệ.
cô vẫn cố cãi một câu: "Cô châm cứu cầm máu, học châm cứu. học Tây y. Bác sĩ Viên, châm cứu ?"
Bác sĩ Viên: "..."
Quý Xuân Mai khẽ ho một tiếng, đổi đề tài: "Bác sĩ Cố, tuy chị chỉ là y tá, nhưng cũng học thêm mấy cách cầm m.á.u khẩn cấp như thế, em thể dạy chị ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Đương nhiên là ạ."
Hiện tại cũng bệnh nhân, rảnh thì cũng rảnh, cô liền bắt đầu giảng cho Quý Xuân Mai cách cầm m.á.u cho từng loại bệnh nhân khác .