"Không cần gấp, mai tiếp cũng . Giờ nên tắm ngủ thôi." Lục Kiến Sâm dịu dàng .
"Ừm." Cố Tiểu Khê gật đầu, xong câu cuối mới đặt bút xuống.
Để tiết kiệm thời gian, cô thẳng gian để tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cô chợt nhớ tối nay vẫn ghé qua phố Cửu Tinh thăm hai bảo bối nhỏ của , thế là cô kéo Lục Kiến Sâm cùng một chuyến.
Lúc họ tới nơi, Vệ Thương đang trong phòng khách ăn trái cây, thấy họ đến thì chỉ phòng: "Bọn nhỏ ngủ ."
"Ừm." Cố Tiểu Khê là đầu tiên bước phòng con gái.
, ở bên phố Cửu Tinh, theo đề xuất của Vệ Thương, hai đứa nhỏ bắt đầu ngủ riêng và phòng riêng của .
Sau khi ngủ, con gái đúng là một thiên thần nhỏ, Cố Tiểu Khê kìm cúi xuống hôn nhẹ lên má con bé một cái.
điều khiến cô bất ngờ là, giây tiếp theo, Tiểu Kiều Dương liền mở mắt , đáng yêu kêu lên một tiếng: "Mẹ ơi!"
Cố Tiểu Khê thấy tiếng gọi thì sững cả .
Đây là đầu tiên con gái cô gọi "" rõ ràng như .
Vì quá xúc động, cô còn kịp bước khỏi phòng hô toáng lên: "Lục Kiến Sâm! Lục Kiến Sâm! Kiều Dương gọi ! Con bé gọi !"
Nói , cô ôm lấy con gái, hôn thêm cái nữa.
Tiểu Kiều Dương vui đến mức khúc khích , gọi thêm một tiếng nữa: "Mẹ ơi!"
Cố Tiểu Khê cưng để cho hết, quấn chăn nhỏ cho con bé bế phòng khách.
Lúc , Lục Kiến Sâm cũng từ phòng con trai.
Thấy con gái thức, đưa tay ôm lấy con bé: "Kiều Dương gọi ? Vậy gọi ba ?"
"Ba ơi!" Lục Kiều Dương ngọt ngào đáp .
Lục Kiến Sâm lập tức thấy vui chịu nổi, thậm chí là cực kỳ hạnh phúc.
Cố Tiểu Khê thì tranh thủ phòng con trai một cái.
Nhóc con đang ngủ say sưa, khóe miệng còn chảy nước dãi, là đang mơ giấc mơ !
Tiến gần giường, Cố Tiểu Khê mỉm sờ nhẹ lên má con trai, còn cúi xuống hôn một cái.
Có điều, con trai cô ngủ đúng là ngon thật, hôn một cái, khóe miệng càng cong lên, nhưng vẫn ngủ say như c.h.ế.t.
Nga
Rõ ràng là trong mơ đang mơ thấy chuyện gì đó lắm.
Nhìn con trai thêm một phút, cô nhẹ nhàng đóng cửa ngoài.
Vừa thấy bước , Lục Kiều Dương liền giơ tay đòi bế.
Cố Tiểu Khê bế con gái lên, sang hỏi Vệ Thương: "Hôm nay bọn nhỏ tiến bộ ghê ha, ban ngày ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/854.html.]
Vệ Thương lắc đầu: "Không , ban ngày chỉ bập bẹ mấy chữ đơn thôi, cũng dạy chúng chuyện."
, dạy trẻ con, còn bé tí sớm gì.
Cố Tiểu Khê , khẽ chọt nhẹ lên má con gái: "Con gái giỏi quá cơ!"
Lục Kiều Dương khúc khích, dụi mặt n.g.ự.c .
Con bé thật sự cực kỳ thích nó.
Người thơm thơm, mùi dễ chịu lắm!
Vòng tay của mềm mại, ôm là thấy hạnh phúc!
Vệ Thương cảnh hai con, : "Lục Kiều Dương bình thường với kiêu lắm, hiếm khi thấy . Xem vẫn thích hơn!"
Lục Kiến Sâm lập tức xen một câu: "Kiều Dương cũng thích ba mà đúng ?"
Lục Kiều Dương gật gật đầu, con cũng thích ba, nhưng thơm hơn!
Cố Tiểu Khê bế con gái chơi thêm một lúc, bế bé về phòng, dỗ ngủ.
Đợi nhóc con ngủ ngon, cô mới phòng bên cạnh ngủ.
Lục Kiến Sâm và Vệ Thương chuyện thêm một lúc, như thường lệ cùng luyện kiếm thêm một tiếng, đó mới rửa mặt ngủ. ...
Sáng hôm , chín giờ, chủ nhiệm Khang đích đến phòng y tế.
"Bác sĩ Cố, lãnh đạo phê duyệt , cô chuẩn , mấy hôm nữa sẽ mở mấy buổi dạy cấp cứu cho . Cô xem định dạy mấy buổi thì bảo để lãnh đạo còn sắp xếp."
Cố Tiểu Khê tính toán sơ sơ : "Khóa học cấp cứu cơ bản nhất thì nghĩ ít nhất ba buổi. Nếu dạy sâu hơn thì sẽ tốn thêm thời gian. Nếu thì mong họ ít nhất học ba buổi. Nếu dạy liên tục trong một ngày thì cứ tính theo lịch một ngày đào tạo. Như sẽ ảnh hưởng đến tiết học công việc khác của họ."
Chủ nhiệm Khang gật đầu: "Được . Cô cần hỗ trợ gì thêm ? Hoặc cần mua gì thì danh sách, trình lãnh đạo duyệt mua cho."
Cố Tiểu Khê im lặng một lúc : "Chuyện mua sắm để tự lo. Còn hỗ trợ thì cần của phòng y tế và Lục Kiến Sâm phụ . Vì mấy kỹ năng như hồi sức tim phổi cần thật để mẫu thì dễ hiểu hơn. Lục Kiến Sâm phối hợp với hơn."
Chủ nhiệm Khang gật đầu: "Được. Vậy sẽ xin cho cô một trăm tệ để mua dụng cụ giảng dạy, đủ ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Đủ."
Thấy cô đòi hỏi gì thêm, chủ nhiệm Khang lập tức đưa cho cô tiền một trăm tệ chuẩn sẵn từ .
Đợi Chủ nhiệm Khang , Lữ Chi Nhàn nhịn lẩm bẩm một câu: " là giỏi tự vơ việc ."
Cố Tiểu Khê nghiêng mắt cô một cái: "Vơ việc còn hơn là suốt ngày lười như cô."
"Cô... Cô chỉ giỏi khoe khoang!" Lữ Chi Nhàn tức đỏ cả cổ.
Cố Tiểu Khê nhếch môi nhạt: "Cô thực lực, khoe cũng chẳng khoe nổi."
Lữ Chi Nhàn: "..."
Cô cảm giác cổ họng nghẹn , trong lòng cũng nghẹn cứng.