Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ừ. Buổi sáng em bệnh viện thì buổi chiều chúng về."
"Được thôi!" Cố Tiểu Khê vui vẻ xuống giường đồ.
Khi mặc áo khoác, cô đột nhiên nhớ điều gì đó, lập tức bên Lục Kiến Sâm, lấy miếng ngọc tím đeo cổ cho xem.
Nga
"Anh , nó hồi phục !"
Lục Kiến Sâm chăm chú viên ngọc tím trong tay cô. Anh phát hiện miếng ngọc giờ đây trở nên trong suốt, sáng bóng, lớp sương xám đen lượn lờ quanh nó đây biến mất.
Nhìn gương mặt trắng nõn của cô, cũng lấy sức sống và vẻ rạng rỡ!
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời khát khao tìm mảnh ngọc còn trong lòng càng mãnh liệt hơn!
Anh giúp cô đặt viên ngọc trong áo, thuận thế khẽ hôn lên mái tóc lòa xòa trán cô.
"Ăn sáng xong, cùng em đến viện quân y."
"Vâng!" Cố Tiểu Khê nhanh chóng chạy rửa mặt.
Vừa rửa xong, cô thấy Tề Sương Sương ở cửa bếp nháy mắt với .
"Tiểu Khê, sáng sớm doanh trưởng Lục nhà chị đến , còn mang cả bữa sáng. Nhờ mà em cũng hưởng ké đây !"
Cố Tiểu Khê mím môi : "Vậy lát nữa cùng ăn nhé. Ông nội em về ?"
Tề Sương Sương lắc đầu: "Chưa ! Ông em theo dõi một bệnh nhân nguy kịch cả đêm, ngủ trong bệnh viện . Phải đến chín giờ mới về."
Cố Tiểu Khê khẽ thở dài. Cô thích thức khuya chút nào!
Làm bác sĩ thực sự vất vả!
Xem , cô vẫn thích hợp với nghề Chuyên gia Thanh Lọc Rác hơn!
Tề Sương Sương cũng ý. Cô ăn sáng cùng họ mà chỉ nhai vội một cái bánh bao ngoài .
Cố Tiểu Khê thì từ tốn uống một bát cháo táo đỏ, ăn thêm một chiếc bánh dầu.
Thấy cô ăn nữa, Lục Kiến Sâm mới tiếp tục ăn nốt phần còn .
"Có gì cần mang về ?" Lục Kiến Sâm định giúp cô thu dọn .
Thực Cố Tiểu Khê chẳng gì cần mang, nhưng để tránh nghi ngờ, cô mở tủ quần áo, lấy sáu túi lớn.
"Mang hết những cái về giúp em. Còn nữa, em mua một ít than đá, xem nên mang luôn để lấy?"
"Có xe, mang luôn ." Lục Kiến Sâm trầm giọng .
"Ừm." Cố Tiểu Khê góc sân nhà họ Tề, lấy ba thùng than đá lớn từ hệ thống gian đồng hành, đó gọi Lục Kiến Sâm qua.
Thấy đồ khá nhiều, Lục Kiến Sâm quyết định cùng cô đến bệnh viện nữa mà giải quyết đống hành lý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/86.html.]
Cố Tiểu Khê đến bệnh viện, tiếp tục học giải phẫu như hôm qua.
Khi cô đang chìm đắm trong những kiến thức mới, Lục Kiến Lâm xuất hiện.
Đi còn Tất Văn Nguyệt và Hà Lâm.
Thấy ba đến gần, Cố Tiểu Khê chút khó hiểu: "Có chuyện gì ?"
Tất Văn Nguyệt nhíu mày, gì, nhưng ánh mắt lộ rõ sự chán ghét.
Người phụ nữ quan hệ gì với viện trưởng Trần ở viện quân y?
Trước đây, viện trưởng Trần vì Cố Tiểu Khê mà đuổi Phó Dao và Lý Minh khỏi viện quân y, giờ để cô học trong văn phòng của ông .
Lục Kiến Lâm thì vẻ bực bội. Sáng sớm chị dâu hai gọi đến đây, cả ngày tâm trạng chẳng vui nổi.
Vậy nên lúc , đối diện với câu hỏi của chị dâu cả, hề trả lời ngay, cũng chẳng truyền tin.
Hà Lâm thấy hai lên tiếng, đành tự mở lời.
Hà Lâm với Cố Tiểu Khê: "Là thế . Chúng mới đến thành phố Thanh Bắc, còn quen thuộc nơi nên dạo một chút. Hôm qua thấy cô xe đạp, thể cho bọn mượn vài ngày ?"
Cố Tiểu Khê sững sờ, thì là vì chuyện xe đạp?
Cô liếc Tất Văn Nguyệt đang khoanh tay một bên, dáng vẻ kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp: "Xe đạp đó là mượn của khác, trả ."
Hà Lâm thoáng ngẩn , nhưng nhanh : "Vậy cô thể giúp bọn mượn ?"
Cố Tiểu Khê nhạt: "Xin , với đến mức ngày nào cũng mượn xe, để họ bộ ."
Hà Lâm nghẹn lời, liếc Tất Văn Nguyệt một cái, tiếp: "Không mượn xe đạp cũng . Vậy cô thể cho bọn vay chút tiền ? Bọn sẽ trả . Trên Lục Kiến Lâm cũng chẳng còn bao nhiêu."
Người phụ nữ mới cưới nhà họ Lục, chắc chắn trong tay còn tiền.
Tất Văn Nguyệt từng chồng đưa cho cô một quyển sổ tiết kiệm với nhiều tiền bên trong.
Cố Tiểu Khê cũng mơ hồ đoán mục đích của bọn họ, chút do dự từ chối: "Xin , cũng tiền!"
Sắc mặt Hà Lâm lập tức đổi, ngay cả Tất Văn Nguyệt cũng bất ngờ.
Hà Lâm ngờ Cố Tiểu Khê ngay cả một chút " màu" cũng chịu, đúng là keo kiệt đến tận xương tủy.
"Cô cưới mà tiền ? Nhà họ Lục đưa tiền cho cô ?" Hà Lâm lập tức vạch trần Cố Tiểu Khê.
Lục Kiến Lâm bên cạnh gì đó, nhưng trong phút chốc mở miệng thế nào.
Cậu sợ sai, khiến chị dâu cả càng thêm khó xử!
Cố Tiểu Khê chẳng hề nao núng, nụ mặt nhạt nhòa, phần xa cách nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
"Chắc cô đang đến tiền chồng đưa chứ gì? gửi hết về nhà đẻ ! Bây giờ chỉ còn chờ tháng Lục Kiến Sâm lĩnh trợ cấp thôi!"