Để giữ cân bằng sinh thái, khi chặt cây, cô sẽ thu thập một lá rụng và cành khô, khu trưng bày sản phẩm mới đổi thêm vài cây non mang đến trồng .
Cô bận rộn từ sáng tới chiều, bữa trưa cũng ăn luôn trong rừng.
Tối đến, thậm chí cô còn chạy đến vùng sa mạc để trồng một lô cây, chăm chỉ kiếm ba nghìn điểm công đức.
Đến khi cô về thì là một giờ sáng.
Lúc , Lục Kiến Sâm vẫn ngủ. Ngay khi thấy cô về, liền xuống lầu.
Thấy áo cô dính đầy sương, khỏi xót xa, dịu dàng xoa đầu cô: "Sao về muộn thế?"
"Ừm. Em trồng cây. Em tắm cái ."
"Anh đưa em tắm."
Lời dứt, Lục Kiến Sâm lập tức bế cô vợ nhỏ về gian của .
Anh nghĩ, thể tắm cùng cô thêm một nữa!...
Cùng lúc đó.
Tại một vùng núi sâu ở Tây Ninh, một ông lão lưng còng đang phụ nữ mặt đang ăn bánh bao như hổ đói.
"Bánh bao ngon ?" Ông cụ , giọng nửa đùa nửa thật.
Động tác ăn bánh của Tất Văn Nguyệt khựng , cô ngẩng đầu ông lão mặt, làn da đen sạm, nếp nhăn hằn sâu đến đáng sợ.
"Sau sẽ trả tiền bánh cho ông."
Ông lão khoát tay: "Chút tiền bánh thôi mà, cần cô trả. cô còn nhớ là ai , còn nhớ đến Tây Ninh để gì ?"
Trong mắt Tất Văn Nguyệt bỗng lóe lên tia hận thù mãnh liệt: "Tất nhiên là nhớ. sống khổ thế , thì đừng mong Lục Kiến Sâm và con đàn bà sống yên . Không lý nào bọn họ yêu đương ngọt ngào, còn thì lang bạt khắp nơi!"
", niềm tin như thế mới đúng. Xem , cô là ý chí kiên định. nhầm !" Ông lão hài lòng với vẻ thù hận mặt Tất Văn Nguyệt.
Tất Văn Nguyệt bật lạnh, đ.á.n.h giá ông từ xuống : " tò mò, ông là ai? Tại giúp ?"
Nếu vì đường cùng, mấy ngày liền gì ăn, thì cô cũng chắc chịu nổi cảnh cúi đầu một lão già gần đất xa trời như .
Ông lão bật ha hả: "Cô là ai ? khuyên cô một câu, đừng quá tò mò. Tò mò quá, dễ c.h.ế.t đấy!"
Tất Văn Nguyệt giật b.ắ.n , kiềm run lên một cái.
cô vẫn nhịn mà liếc ông lão thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/986.html.]
Không vì , cô luôn cảm thấy mặt trông quen quen.
Đã từng gặp ở ?
"Có vẻ như ông rõ về ?" Tất Văn Nguyệt im lặng một lúc dò hỏi.
Ông lão gật đầu: "Dĩ nhiên là rõ. từng giúp ai mà hiểu rõ cả. Tất Văn Nguyệt, nếu cô đạt điều , thì nhất định đủ tàn nhẫn."
Nghe tới đây, Tất Văn Nguyệt vô thức siết chặt nắm tay.
Tàn nhẫn?
Cô đấy!
... lúc dù tàn nhẫn, cũng chắc đạt mục tiêu.
Ông lão như thấu suy nghĩ trong lòng cô , mỉm : "Chỉ tàn nhẫn thôi thì đủ, còn cái đầu khôn nữa. Cô cô và con bé Cố Tiểu Khê khác ở điểm nào ?"
Tất Văn Nguyệt tới đây thì lập tức kiềm chế : "Ông cũng bằng Cố Tiểu Khê? rốt cuộc thua kém nó chỗ nào? Sao ai cũng Cố Tiểu Khê giỏi? Nó giỏi cái gì chứ? Ngoài cái mặt , nó còn gì?"
Ông lão những lời thành tiếng: "Nó gì ? Nó nhiều lắm. Cô thể sinh con, còn nó tới hai đứa. Một sinh hai bảo bối. Chỉ riêng điều thôi, nhà họ Lục sẵn sàng nâng niu nó như bà hoàng ."
Sắc mặt Tất Văn Nguyệt lập tức tối sầm , một luồng độc khí bốc lên trong lòng cô .
"Nếu như... nếu như nó hai đứa trẻ đó thì ?"
Ông lão nheo mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia hứng thú: "Nếu hai đứa trẻ đó, thì gia đình sẽ chìm trong bi thương và oán hận. Một gia đình mất con thì mà hạnh phúc nổi? Cô đúng ?"
Tất Văn Nguyệt lúc cũng bật : " ! Nếu hai đứa con c.h.ế.t , bọn họ còn nổi nữa ? Nếu còn là do chính tay Cố Tiểu Khê hại c.h.ế.t, chắc chắn Lục Kiến Sâm sẽ ly hôn với cô , đúng ?"
Nga
"Cho dù ly hôn, thì bọn họ cũng chẳng kết cục gì. Ha ha ha ha ha ha."
Tất Văn Nguyệt càng nghĩ càng kích động.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hai đứa con của Cố Tiểu Khê c.h.ế.t , cô cảm thấy mối hận trong lòng trả đủ, còn Lục Kiến Sâm chắc chắn sẽ hối hận. Hối hận vì cưới Cố Tiểu Khê!
Ông lão ánh mắt mỗi lúc một âm u của Tất Văn Nguyệt, nụ môi ông cũng trở nên quái dị hơn.
" ! Hậu duệ của đàn bà đó, thể kết cục chứ!"
Tất Văn Nguyệt dù đang như điên, nhưng vẫn tinh ý một câu trong lời ông .
"Người đàn bà đó? Là ai?"
Ông lão lạnh lùng liếc cô một cái, giọng đầy đe dọa: "Lo mà giữ cái miệng cho chặt. Cô chỉ cần , đời chỉ sẽ giúp cô, chỉ mới thể giúp cô. Cũng chỉ mới thể giấu cô , để bắt trở về cái cuộc sống còn bằng ch.ó lợn ."