"Vậy khi nào ông mới thể giúp gặp bọn trẻ, tiếp cận con của Cố Tiểu Khê?" Tất Văn Nguyệt hỏi.
Ông lão trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Lục Kiến Sâm và Cố Tiểu Khê bảo vệ hai đứa con kỹ lắm, hầu như để ngoài gặp mặt. cho dò la, nhưng hai đứa trẻ đó gửi cho khác chăm sóc, hiện tại vẫn tìm tung tích. Chờ tìm , sẽ báo cho cô ."
"Vậy ông còn định chờ tới bao giờ nữa? Chẳng lẽ trốn mãi trong núi ? Giờ đang mùa đông đấy, trong núi lạnh lắm." Tất Văn Nguyệt giờ đang sống đúng kiểu lẩn trốn.
Nga
Cô lâu ngủ một giấc ngon lành.
Giờ đây, điều duy nhất cô nghĩ tới chỉ còn là báo thù! Báo thù!
"Cô mà thấy sốt ruột quá thì cũng thể tự chọn một ngày để gặp riêng Cố Tiểu Khê. nhất đừng để lộ mặt mặt Lục Kiến Sâm. Anh là lính, cảnh giác cao lắm." Ông lão lên tiếng cảnh cáo.
Tất Văn Nguyệt cúi đầu, gì.
Thật , so với việc gặp Cố Tiểu Khê, cô càng gặp Lục Kiến Sâm hơn.
Thấy biểu cảm của cô , ông lão đột nhiên tiếp: "Thật , cô cũng thể đến Quân khu Tây Ninh, gặp chồng cũ của cô."
Tất Văn Nguyệt liền cau mày: "Ông bảo gặp Lục Kiến Nghiệp? Không, tuyệt đối sẽ gặp . Cả đời , hận nhất là Cố Tiểu Khê, yêu nhất là Lục Kiến Sâm, còn khiến phát chán nhất chính là Lục Kiến Nghiệp. tuyệt đối, tuyệt đối sẽ gặp Lục Kiến Nghiệp."
" Lục Kiến Nghiệp là duy nhất thể hẹn Cố Tiểu Khê ngoài." Ông lão nhắc nhở.
Tất Văn Nguyệt vẫn lắc đầu: "Nếu là gặp Cố Tiểu Khê, sẽ gọi . Lục Kiến Nghiệp là kiểu cố chấp."
"Cô thử thì ?"
" thử. Ông khỏi nữa." Tất Văn Nguyệt thẳng thừng cắt lời ông lão.
Ông im lặng trong giây lát, cuối cùng thêm gì.
Ông vẫn cần Tất Văn Nguyệt thử dò xét Cố Tiểu Khê, vì phụ nữ hiện tại vẫn sống.
Hơn nữa, còn sống để gây chuyện nữa.
Còn những việc mà Tất Văn Nguyệt , thì ông cũng chẳng ngại giúp. ...
Ngày hôm .
Tại doanh trại khắc nghiệt nhất ở vùng biên giới Tây Ninh, Lục Kiến Nghiệp bắt đầu ca tuần tra từ sớm.
Do địa hình là vùng núi, tuyết vẫn tan hết, nên việc tuần tra cũng dễ dàng gì.
Khi kết thúc ca tuần tra và chuẩn về, thì một binh sĩ vội vàng chạy đến, đưa cho một lá thư.
"Phó doanh Lục, đây là thư của ."
Lục Kiến Nghiệp nhận lấy lá thư, thấy nét chữ bên ngoài, mắt lập tức trợn to.
Chữ thư là của Tất Văn Nguyệt!
Khi tiếp tục nội dung bên trong, mắt như trợn tròn luôn.
Anh lá thư ba , mới dám xác nhận một chuyện: Tất Văn Nguyệt đến đây!
Hơn nữa, cô còn là từ nơi cải tạo lao động trốn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/987.html.]
Cô dám đến thật ?
Cô đến Tây Ninh gì?
Rốt cuộc cô gì?
Cơn giận trong bùng lên dữ dội!
Anh tức đến mức chỉ hét lên thật to!
Cả đời , vì Tất Văn Nguyệt, chịu đủ khổ sở và mệt mỏi.
Trái tim cũng từng cô tổn thương đến m.á.u me đầm đìa!
Anh từng nghĩ rằng, chỉ cần đến Tây Ninh , thì cả đời sẽ bao giờ đến tin tức gì của cô nữa, cũng sẽ bao giờ gặp cô nữa.
Thế mà, Tất Văn Nguyệt dám chạy đến tận Tây Ninh.
Ha ha...
Hẹn gặp mặt?
Không đời nào!
Tất Văn Nguyệt là một đàn bà độc ác, vô tình. Cô tuyệt đối đời nào bỏ công sức đến tận đây chỉ để gặp .
Nên chắc chắn, cô đến đây là để gặp trai của !
mà, trai chị dâu !
Và ai cũng , trai yêu chị dâu!
Anh tuyệt đối thể để Tất Văn Nguyệt phá hỏng mối quan hệ giữa trai và chị dâu nữa.
Vì , lập tức xin nghỉ phép, rời khỏi doanh trại.
Anh gặp Tất Văn Nguyệt, mà trực tiếp bắt xe đến Trường Quân đội Tây Ninh. ...
Buổi tối.
Bên phía Cố Tiểu Khê, chuẩn bắt tay nấu cơm thì Quý Xuân Mai từ phòng y tế vội vàng chạy đến.
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, tìm em! Có tìm em kìa!"
Trước , mỗi khi bệnh nhân cấp cứu, Cố Tiểu Khê chỉ cần thấy động tĩnh là vội vàng chạy .
khi thấy đang băng bó trong phòng y tế là Lục Kiến Nghiệp, cô lập tức ngẩn .
"Em ?"
Lục Kiến Nghiệp lúng túng đáp: "Chị dâu, em vội quá nên ngã, , chỉ là t.a.i n.ạ.n nhỏ thôi."
"Em giao nhiệm vụ ?" Cố Tiểu Khê đoán chắc là Lục Kiến Nghiệp đang nhiệm vụ quanh đây nên mới đến Trường Quân đội Tây Ninh.
Lục Kiến Nghiệp lắc đầu: "Không, nhiệm vụ. Em việc riêng nên xin nghỉ. Lát nữa em kể cho chị ."
Cố Tiểu Khê cảm thấy kỳ lạ. Lại thấy vết thương của Lục Kiến Nghiệp gần như băng bó xong, cô bèn lui về một bên, mở Quang Não , gửi một tin nhắn cho Lục Kiến Sâm.