Thấy Cố Ngao Cương rút từ ví năm mươi nghìn đồng, cô hỏi: “Tiền của cả đấy ?”
“Anh chỉ cầm hai mươi nghìn đồng về, ba mươi nghìn đồng tiền tiết kiệm, sáng rút hết đưa cho . Năm mươi nghìn đồng còn sẽ chuyển về cho em khi nước Đ.” Anh .
Lâm Bạch Thanh đếm bốn xấp tiền, lấy rồi cho ba lô của : “Anh chỉ nợ bốn mươi nghìn đồng, đưa em bốn mươi nghìn đồng là .”
“Không , đưa một trăm nghìn đồng là một trăm nghìn đồng, em đừng từ chối nữa.” Cố Ngao Cương vẫn cố tình đưa cho cô, Lâm Bạch Thanh giữ tay : “Số còn giữ lấy phẫu thuật cho con .”
Cố Ngao Cương gật đầu đầy tự tin: “Nhà với Bảo Tế Đường là họ hàng thích, bây giờ mượn kim châm luôn.”
DTV
Lại thêm một mượn kim châm, Lâm Bạch Thanh hy vọng ở , chỉ mong đến lúc đó thể chữa cho hai một lúc.
“Nói gì mà cứ thì thà thì thầm thế?”
Lâm Bạch Thanh đầu thì thấy Cố Vệ Quân và Cố Ngao Văn, hai họ ở bên bức tường.
Thực là họ mới tới, nhưng Cố Ngao Cương căng thẳng tột độ: “Liệu họ thấy những lời chúng ?”
Lâm Bạch Thanh hiểu tính của Cố Ngao Văn, nếu thực sự thấy thì toang toác cái mồm lên từ lâu , cô : “Không .”
“Bạch Thanh, hai ở đằng gì thế, cái gì phồng lên trong túi của cậu thế?” Cố Ngao Văn đuổi theo.
Lâm Bạch Thanh hiệu cho Cố Ngao Cương , trừng mắt Cố Ngao Văn: “Cậu giúp thì giúp, giúp thì , đừng mà cả ngày rảnh rỗi việc gì quản hết việc đến việc , việc của lớn trẻ con quan tâm ít thôi.”
Cố Ngao Văn theo cô : “Bạch Thanh, giọng điệu của cậu khác thế?”
Lâm Bạch Thanh đang định trả lời thì đúng lúc trông thấy xe của Cố Bồi dừng lối công trường, bước từ xe xuống.
Cô chủ động gọi: “Đồng chí Cố Bồi, chú với cháu qua nhà đối diện , cháu chút việc một lát.”
Cố Ngao Văn giật , lòng thầm cô dám gọi thẳng tên của chú nhỏ, đang ngây thì Cố Vệ Quân vỗ vai: “Thú vị , chúng gặp Lâm Bạch Thanh đều gọi cô ấy một tiếng thím đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-157.html.]
Cố Ngao Văn thầm nhận , hèn gì giọng điệu của Lâm Bạch Thanh khác thế, là bề mà.
“Chẳng em cũng gọi cô ấy một tiếng thím ?” Cậu hỏi: “Có gì mà em hả hê thế nhỉ?”
Cố Vệ Quân đang giúp công nhân chuyển bao cát, khà khà: “Sao mà giống , với họ cúi đầu gặp thì ngẩng đầu gặp, ngày nào chẳng gọi, nhưng đợi khi họ lấy thì em nước ngoài , em cần gọi nữa.”
Cố Ngao Văn chán nản: Nghe thì đúng thật, là thiệt thòi nhất.
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh nghĩ là Triệu Tĩnh cần tiền, cô cần khu vườn, đều cần gấp, nếu giao tiền ngay tại chỗ, cô sẽ mở rộng khu vườn và xây dựng luôn là .
Cố Bồi cô xong hỏi: “Thanh Thanh, cháu từng nghĩ là nếu hợp đồng thì tình hình giá đất ở thành phố Đông Hải đang tăng vọt hiện nay liệu đối phương hủy hợp đồng ?”
Lâm Bạch Thanh nhanh chóng thả dây rèm cửa buông rèm xuống, kéo tấm rèm của tiệm cắt tóc .
Thế mới hiểu là tại kiếp cô Cố Vệ Quốc lừa gạt, cô là một bác sĩ, cũng là chỉ hứng thú với nghề nghiệp của , tin tưởng ai là tin tưởng vô điều kiện, cũng thích giúp đỡ khác.
Hàng xóm với , nếu giá cả tăng vọt thì khu vườn là của cô, Triệu Tĩnh cũng sẽ gì.
từ bây giờ trở giá đất sẽ tăng lên chóng mặt, đến lúc đó lẽ Triệu Tĩnh sẽ nghĩ là nhờ cô mà cô mua một căn nhà lớn giá rẻ mà sẽ hối hận vì mất trắng vườn dâu.
Con luôn quyền lợi cám dỗ, thiết với đến mấy thì cũng sẽ trở mặt nữa là những tình cờ gặp gỡ.
Lâm Bạch Thanh bình tĩnh suy nghĩ và : “Thế thì mắt hôm nay cháu đưa tiền nữa, chúng đến Sở địa chính, phiền chú giúp cháu soạn bản hợp đồng khác với ạ.”
Sống lại đồng nghĩa với việc sẽ khôn , đây là một bài học, cô quá chủ quan, đề phòng ai bao giờ nên dễ thiệt.
Cố Bồi : “Cứ gọi là đồng chí Cố Bồi .” Lại : “Như hơn.”
Cô hạ thấp vai vế của xuống mà vẫn thấy như hơn ?
Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng : “Đồng chí Cố Bồi.”
“Đội sửa chữa cháu mời .” Cố Bồi : “Vừa là chuyên nghiệp .”