Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-12-01 01:29:49
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù di chúc rõ là chỉ thể chọn rể thuộc thế hệ con cháu, nhưng Cố Bồi cũng là nhà họ Cố. Nếu Lâm Bạch Thanh thực sự chọn , lẽ các trưởng bối sẽ đồng ý.

Tuy nhiên, kiếp Cố Bồi sống cả đời kết hôn và là một theo chủ nghĩa độc . Nếu cô chọn nhưng từ chối và kết hôn thì sẽ ?

Hơn nữa cô sống , còn đầu óc mê , liệu cô nên bước hôn nhân trong khi còn trẻ ?

Lâm Bạch Thanh .

một dã tâm lớn, mua Linh Lan Đường và tự điều hành.

Tất nhiên điều đó dễ dàng, bởi vì trong những năm 1990, giá đất tăng vọt, chỉ một miếng đất của Linh Lan Đường cũng ít nhất một trăm nghìn đồng.

Tuy nhiên, Lâm Bạch Thanh sống và cô rằng trong vài ngày tới sẽ một cơ hội kiếm tiền , nếu thể nhân khi đó, cô thể kiếm một khoản tiền lớn, từ đó cô sẽ hủy bỏ hôn ước và mua Linh Lan Đường.

Nếu cô thể kiếm tiền đó thì trong cuộc đời cô vẫn thừa kế Linh Lan Đường theo hình thức hôn ước. Vậy thì cô cũng sẽ phấn đấu để Cố Bồi: sẽ đánh giá cao tài năng y thuật của cô và sẽ luôn ủng hộ cô từ phía .

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là để Cố Bồi đến cô và đồng ý tham gia giỗ trăm ngày.

Sau khi sống , việc đầu tiên mà Lâm Bạch Thanh lên kế hoạch là đến bệnh viện quân y để Cố Bồi thể nhận cô và cả y thuật của cô!

Một đêm ồn ào thể ngủ , Chiêu Đệ ngủ quên nên mở mắt vội vã chạy mà chẳng kịp rửa mặt.

Lâm Bạch Thanh cần trực ban nên cô vội vàng . Sau khi ngủ đủ giấc và chỉnh đốn bản xong, cô đeo túi xách màu xanh lá mà cô thường dùng khi ngoài và từ từ khỏi cửa.

“Bạch Thanh ?” Đó là Cố Ngao Văn với hai quầng mắt thâm đen và xe máy đang trong góc.

“Quầng thâm mắt to quá, tối qua mất ngủ ?” Lâm Bạch Thanh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-16.html.]

DTV

Lâm Bạch Thanh vô thức dụi mắt, Cố Ngao Văn cầm một hộp đồ ăn sáng, lấy một miếng đưa cho Lâm Bạch Thanh, : “Để một câu thật lòng, các em họ khác của đều phản đối hôn ước và bán Linh Lan Đường, nhưng như . Dù cô gì, đều sẽ ủng hộ.”

Lâm Bạch Thanh lấy một tờ giấy , hỏi: “Là do cha dạy như ?”

Cố Ngao Văn liên tục lắc đầu: “Không , đó là những gì .”

Lâm Bạch Thanh nhân tiện tán gẫu: “ còn một đơn thuốc để điều chỉnh sức khỏe của , thôi , cần nữa .”

đúng đúng, là cha dạy đó, mau đơn thuốc .” Cố Ngao Văn thú nhận trong một giây.

đó : “Bạch Thanh, ông Ba ở Thủ Đô ủng hộ việc bán dược đường, ông Năm là một hòa bình và quan tâm đến việc gì cả. Còn mỗi chú út Cố Bồi của , cái quân y đó, ông Ba và ông Năm đều tôn trọng chú mời chú tham gia giỗ trăm ngày, nhưng mời chú bốn năm mà chú đều đến. Vì , cả nhà họ Cố đều quan tâm chú , chỉ là quan tâm Linh Lan Đường.” Ngụ ý của là cô thể chọn được ai, chỉ có thể chọn ?

Lâm Bạch Thanh cầm đơn thuốc đặt trong ngực Cố Ngao Văn: “Chính là vì cậu mời nên người mới tới.”

“Cậu chú út của : Cố Bồi ?” Cố Ngao Văn hỏi vặn : “Thế cậu thể mời chú tới à?”

Lâm Bạch Thanh thèm để ý tới cái tên nữa và lưng bước .

Linh Lan Đường là tài sản của dòng họ Cố, cũng là di sản tổ tiên và liên quan đến một hợp đồng hôn ước. Mặc dù mối quan hệ giữa Cố Bồi và trong gia đình thiết nhưng nếu một lời mời từ một trẻ tuổi lịch sự và hiểu , dựa quan hệ huyết thống khả năng sẽ tham dự.

Có lẽ nguyên nhân từ chối tham dự trong kiếp là do vấn đề ở Cố Ngao Văn.

Cái tên giờ công việc định, cả ngày khắp nơi tìm cơ hội kinh doanh để phát tài.

Miệng thì mời Cố Bồi tham gia giỗ trăm ngày nhưng ngừng mời lúc thì thuốc lá, lúc thì rượu, liên tục quấy rầy Cố Bồi giới thiệu cho về công việc kinh doanh vật tư y tế lậu trong bệnh viện quân y, hy vọng kiếm tiền lớn từ việc thu mua vật tư y tế và trở nên phát tài.

Cố Bồi là một du học sinh trở về nước, cũng là đầu nhóm cải cách tại bệnh viện quân y, hút thuốc và cũng uống rượu.

Gặp một cháu trai lớn tham lam bừa bãi như , đá khỏi nhà là kiên nhẫn lắm !

Loading...