Cục trưởng Cục y tế thành phố mặt mũi lớn, vốn Lâm Bạch Thanh việc về hành chính, chỉ thể thấy lỗ mũi ông , hơn nữa ông quản lý các loại đơn từ, nếu thể quen, tạo mối quan hệ, sẽ dễ việc liên quan hành chính hơn nhiều, thể mời đến đương nhiên là chuyện .
Cô : “Chỉ sợ quá phiền ông.”
Liễu Phong : “Không phiền, cục trưởng Cục y tế là em , chuyện của một câu thôi.”
Trông chừng các công nhân dọn sạch rác bỏ hết, dặn kiểm tra bên ngoài, đích xem tấm cửa thiết ráp xong mới một khỏi dược đường cuối cùng, giao chìa khóa cổng , coi như kết thúc công việc trùng tu.
Lâm Bạch Thanh đưa mắt tiễn ông lên xe mới về nhà.
Cố Bồi về ăn cơm, Chiêu Đệ ca đêm, Lâm Bạch Thanh đói đến mức bụng kêu rột rột, quá mệt nên cũng lười nấu cơm, bèn chặt nửa con ngỗng nướng, trụng bát mì ăn.
Trước khi ăn cô móc trong túi một tờ giấy nhỏ, hít sâu một mới nhẹ nhàng mở .
Câu đầu tiên là: Bạn học Khánh Nghi, chào , tớ là Mã Bảo Trung!
Cố Hoài Thượng bảo cô đừng trộm, nhưng Lâm Bạch Thanh thể lời, cô trộm ba bức, một bức chính là thư Mã Bảo Trung cho Thẩm Khánh Nghi, cũng là lá thư duy nhất ông cho Thẩm Khánh Nghi.
Thư tình cô trộm về, giờ cô mới định kỹ.
Một từng đặt tên cho cô, lấy rèm cửa khăn quấn tã, từng nét xiêu vẹo thêu tên cô lên, lúc cô mới sắp chạm đến cuộc đời bà từng chút một.
Ngay cả bức ảnh của bà Lâm Bạch Thanh cũng thấy, nhưng trực giác cô rằng chắc chắn Thẩm Khánh Nghi sinh vô cùng .
DTV
Thật vẫn là những câu đó, gì mà tuy miệng tớ thối, nhưng lòng tớ thối nọ.
Cuối thư một đoạn là: Tớ đào hàm tu thảo, sẽ giúp trông chừng chuyện đó, Thẩm Khánh Nghi, tớ vẫn ý đó, hai chúng thành lập một tình bạn cách mạng sâu sắc nhé, nếu bằng lòng thì hãy trả lời thư!
Đào hàm tu thảo?
Hàm tu thảo là một vị thuốc lợi tiểu, khô thuộc thực vật hoa trong họ đậu, công hiệu gan, dày, lợi cho gan và lá lách, lợi cho đại tiểu tiện, dịu gan giảm đau.
Mà khắp Quảng Châu, nó chỉ mọc ở vài nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-302.html.]
Lâm Bạch Thanh đang suy nghĩ thì thấy bên ngoài vang lên giọng của Kiều Mạch Tuệ: “Khụ, khụ, khụ!”
Ngay đó là giọng của Cố Bồi: “Chị dâu cảm ạ?”
Giọng điệu Kiều Mạch Tuệ khó chịu: “Nhà vệ sinh trong nhà ngập dữ quá, tối nào chị cũng chạy đến nhà vệ sinh công cộng, cảm lạnh .”
“Ngày mai em bảo đến nhà giúp chị sửa nhà vệ sinh.” Cố Bồi .
Kiều Mạch Tuệ vẫn chịu, : “Không cần phiền đến , chị ngóng , cả sửa vòi nước dán gạch men, máy xả nước tính đấy cũng mất ba trăm đồng, cho chị ba trăm đồng chị tự tìm công nhân là .”
Lúc Lâm Bạch Thanh chạy thì Cố Bồi móc tiền .
Kiều Mạch Tuệ thấy cô , siết chặt tiền xoay bỏ chạy, chớp mắt thấy bóng dáng.
Cố Bồi ánh trăng, quân hàm quân trang ánh trăng chiếu sáng lấp lánh, một tay cầm một đóa hồng, tay còn xách một túi giấy, trông như hộp thuốc.
Lâm Bạch Thanh thở dài : “Sửa một cái nhà vệ sinh nhiều nhất là năm mươi đồng, Kiều Mạch Tuệ cố ý bào thêm tiền của .”
Nhà vệ sinh nhà bà thối là do bà cố tình chặn , vốn là hại Lâm Bạch Thanh, nhưng bên nhà Cố Bồi cao hơn, nước thối chảy hết nhà bà , Lâm Bạch Thanh sẽ móc tiền nên bà cố tình chờ Cố Bồi về mới ho.
Chính là vì coi Cố Bồi là con thỏ, móc tiền cho bà sửa nhà vệ sinh, bà còn moi thêm chút.
Đây chính là chồng kiếp của Lâm Bạch Thanh, một tính toán khôn vặt, khiến chán ghét gì bằng.
Cô tiếc mấy trăm đồng, nhưng ghét bà chơi xỏ Cố Bồi.
Cố Bồi cho qua chuyện , đưa hoa hồng qua dịu giọng : “Lễ tình nhân vui vẻ.”
Lâm Bạch Thanh sững sờ một lát mới : “E là lễ tình nhân hôm nay nhỉ?”
“Hôm nay là Thất Tịch, lễ tình nhân âm lịch, thứ bận quá, thời gian ăn cơm với em.” Cố Bồi nhà, lên bàn thì tức giận: “Đã mười giờ , em mới ăn cơm?”
Lâm Bạch Thanh việc nghỉ ngơi quy luật như Cố Bồi, bận lên còn quên cả ăn cơm, mà cô luôn chờ kết quả , gác đóa hoa lên bàn trang điểm, giơ tay : “Xét nghiệm nhỉ, là thuốc gì?”
Cố Bồi , dọn bát bếp.