Trong mắt những đang vây quanh xem, cảnh tượng lúc nực .
Một nhóm cảnh sát trẻ khỏe và bác sĩ trẻ vây quanh hai già tội nghiệp. Còn về hai tên trộm quốc tế, chúng phủ nhận cũng chống cự, chỉ liên tục xin .
Đặc biệt là lão già vết sẹo ở đầu, hết chắp tay dập đầu, miệng ngừng xin . Công an kéo cũng kéo nổi lão lên, dập đầu nhiều đến mức trán như sắp mẻ đến nơi.
Trong công an đến ngày hôm nay, một là đội trưởng đội điều tra hình sự tên là Trần Diên. Vì phụ trách điều tra hình sự nên vụ án do tiếp nhận.
Bằng chứng xác thực, hộ chiếu cũng tịch thu, Trần Diên cho Lâm Bạch Thanh một tờ biên nhận tố giác, cúi chào: “Chúng sẽ giải người , bác sĩ Mục lấy khẩu cung, bác sĩ Tiểu Lâm mời cô đến Cục công an ngày mai, chúng sẽ trao đổi về cách xử lý.”
Rồi tiếp: “Đơn thuốc tìm thấy, tổn thất gây cũng lớn, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mục Thành Dương thấy đây là chuyện nhỏ, đối phương lợi dụng lòng của , còn lãng phí thời gian của .
Nếu dùng thời gian chữa trị cho lão già nước N để chữa cho những bệnh bình thường khác thì chữa trị cho bao nhiêu ?
Vừa thấy công an đó là chuyện nhỏ, cảm thấy vui, hỏi: “Công an Trần , tội thể kết án chứ, thể kết án mấy năm?”
Cố Vệ Quốc cũng hóng hớt và : “Đây chả là bọn giặc ngoại xâm , ít nhất cũng mười năm trở nên.”
DTV
Lâm Bạch Thanh xong việc với Cố Vệ Quốc , giữ gì nữa liền cố ý hỏi: “Chú Hoài Thượng của đến nước , định đưa ông ấy đến bệnh viện ?”
Cố Vệ Quốc trả lời: “Vừa nãy mấy bác sĩ cấp cứu cho ông , ông vẫn .”
“Cứ đưa đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, nhỡ nhồi m.á.u cơ tim thì phiền đấy.” Lâm Bạch Thanh .
Dù cũng là chú họ của mình, thể bắt nạt nhưng thể hại chết.
Cố Vệ Quốc vẫn hóng chuyện, nhưng cũng sợ sẽ c.h.ế.t nên đưa Cố Hoài Thượng kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-432.html.]
Giải xuống tầng , vì là phạm nhân nên đeo còng tay.
hai già cũng quá là đáng thương, thì thấp sẵn, chân còn vòng kiềng, ăn mặc cũng giản dị còn còng tay, luôn miệng xin , ai thấy cũng thốt lên rằng họ thật đáng thương!
Có mấy bệnh nhân đang lấy thuốc ở tầng một trông thấy, trong đó một thanh niên khỏi kêu lên: “Đồng chí công an, ông cụ già như thế có phạm tội gì thể từ từ , các còng tay gì?”
Trần Diên là công an, về lý thì nên đáp nhưng là một khá m.á.u mặt, thấy thanh niên hỏi liền dừng bước, và hỏi thanh niên: “Cậu nhìn ông già, thấy ông đáng thương ?”
“Người già như , pháp luật nương tình , mà còng tay chứ?” Một phụ nữ khác .
Trần Diên trả lời: “Tính thời gian, năm mươi năm họ chĩa s.ú.n.g chúng , mấy hỏi ông xem năm đó khi chĩa s.ú.n.g chúng thấy chúng đáng thương !”
Mọi công an móc máy thì gì nữa, nhưng cũng bắt đầu khơi dậy sự tò mò, hỏi nhỏ: “Rốt cuộc mấy ông già là ai, đến đây gì, đến mức còng tay như thế ?”
Người khác : “Đã già như thế , thở một khi còn khó, rốt cuộc là phạm tội gì chứ?”
Cho đến khi bác sĩ Lưu một câu: “Họ là nước N, đến ăn trộm đơn thuốc của chúng .”
Đến lúc tiếng bàn tán của mới đột nhiên im bặt.
Người thanh niên khi nãy mới bắt đầu tính nhẩm đầu ngón tay và : “Thời kháng chiến, chẳng hai già đó đang ở độ tuổi lính ?”
“Làm lính ? Thế nên họ đến cần hộ chiếu .” Lại .
“Dùng hộ chiếu gì chứ, vác s.ú.n.g đến đấy.” Có trả lời.
Mọi tính đầu ngón tay, đúng như lời công an , mình thấy ông đáng thương, ông thì chẳng thấy mình đáng thương chút nào.
Việc là việc mà ai thấy cũng đều vô cùng tức giận, nhưng công an sẽ xử lý như thế nào thì ai cả.
Đương nhiên, ngoài họ là nước N thì ai cụ thể họ đến bằng cách nào.