Lâm Bạch Thanh chỉ hỏi bừa thôi, nhưng Đổng Giai Thiến sảng khoái đồng ý: “Được nhé, cuối tuần , cô chú thể đến nhà cháu uống , tiện thể…” Cô trịnh trọng với Cố Bồi: “Mời hai tham quan nhà đồ chơi của cháu.”
Thành phố cảng ngày nay, giá nhà cao đến mức khiến tặc lưỡi , hơn nữa thành phố cảng là một nơi trừ ông lớn , nhà của bình thường đều chật nhỏ, dù ba cô là cảnh sát cấp cao thì suy cho cùng cũng vẫn là bình thường.
đồ chơi của cô mà đều nhà?
Đổng Giai Thiến hỏi: “Cô Lâm cũng thích “Star Wars” , cô thích nhân vật nào trong đó ?” Lâm Bạch Thanh xuất hiện đột ngột, bệnh nhân vẫn chờ cô kìa.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cô kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu: “Không thích, cũng từng xem.”
Ra khỏi bệnh viện quân y, Mã Na : “Giai Thiến, chúng nên bàn chuyện giao dịch hợp đồng lớn với bệnh viện quân y, nhưng thì , chẳng thèm bàn điều kiện gì sảng khoái đồng ý, chúng chê tiền, đầu óc chạm mạch ?”
Đổng Giai Thiến cong khóe môi lên thành một nụ mỉm quyến rũ, : “Quân y Cố là ân nhân cứu mạng tớ, chúng bàn chuyện tiền bạc chứ, quá thô bỉ.” Lại cảm thán : “Vốn dĩ tớ luôn thấy đồng phục quân nhân đại lục xí, nhưng hôm nay đột nhiên tớ phát hiện quân trang vẫn tồi, nhất là quân hàm, cành thông màu bạc trông quá chừng!”
Mã Na nghĩ: “Là do dáng quân y Cố đó nhỉ?” Cô hiểu gì đó, vội khuyên: “Thành phố cảng bao nhiêu theo đuổi , chú là vợ, vợ còn xinh , nhất là đừng lãng phí thời gian với chú .”
“ tớ thấy vợ chú …” Đổng Giai Thiến thôi, mãi mới khẽ thở dài.
Chính xác, quân y Cố một vợ xinh , nhưng Đổng Giai Thiến cảm thấy họ cùng sở thích.
Mà cô cố tình ngóng thế của Cố Bồi, từ nước M về, so với vợ của chỉ là một cô gái đại lục bình thường thậm chí còn là một bác sĩ trung y, cảm giác của Đổng Giai Thiến ngày càng mãnh liệt.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-515.html.]
Mà cô thấy giữa với , cùng sở thích và chủ đề chung mới là tiền đề để đồng điệu về linh hồn.
Về đến nhà, Lâm Bạch Thanh gọi điện thoại đường dài cho Sở Thanh Tập, hỏi thăm xem dạo Thẩm Khánh Nghi liên lạc với ông . Nói với ông thật hiện tại ông thể thông báo cho , bảo bà chuẩn về nước.
“Cái gì, do cháu giết, thật ?” Sở Thanh Tập bên là nửa đêm, đang mơ màng ngủ.
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược : “Năm đó chú luôn truy lùng tung tích bà , tại lúc kết án chú đến Sở Cảnh sát xem thử, dù chỉ là hỏi thăm một câu, chừng cũng thể điều tra kỹ hơn, mà chú mặc kệ bà vu oan hai mươi năm.”
Năm Sở Thanh Tập cũng là một ở đại lục chạy trốn, ông dám đến Cục Cảnh sát , dám. Vì hễ đến đó, bắt thì sẽ thả về đại lục.
Ông cũng giải thích gì thêm, chỉ : “Chú tranh thủ đến LA một chuyến, đích rõ tình hình với cháu nhé.”
Vì để tiện nên Lâm Bạch Thanh điện thoại di động cho sở Thanh Tập để dễ liên lạc bất kỳ lúc nào.
Sau đó, cô gọi cho Sở Xuân Đình để với ông hôm nay gặp Đổng Giai Thiến, cùng với chuyện họ hẹn xong cuối tuần sẽ đến thành phố cảng, dặn ông một chuyện: “Ông quen cán bộ kỳ cựu trong bộ đội nhỉ, ở trung tâm điều dưỡng, ông gọi điện thoại tán gẫu, với họ dạo sức khỏe ông , nhỉ, chính là sắp đến thời hạn .”
Sắp đến thời hạn?
Há chẳng ông sắp c.h.ế.t .
Cháu gái thể xằng bậy với ông nội, nhổ râu ông cũng chả . cô cũng thể mắng ông c.h.ế.t sớm ? Ông cụ hít sâu , tuy trong lòng thoải mái, nhưng cũng cố kìm nổi nóng.
Lâm Bạch Thanh thấy một trận hít thở phì phò trong tai , vội giải thích: “Có ở đây chắc chắn ông thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chúng hòa giải với bà ngoại , đây là sách lược, ông hiểu chứ?”