Chờ Lâm Bạch Thanh lên xe, tiên Cố Bồi dán nhãn phụ nữ thai lên xe, đó thắt dây an cho vợ, lúc mới khởi động xe, vẫn như , chiếc xe chạy chậm như ốc sên, nhưng rõ ràng thư giãn hơn nhiều.
Tay lái vững vàng, một lúc, đột nhiên : “Thanh Thanh, cảm ơn em.”
Lâm Bạch Thanh khúc khích: “Cảm ơn vì điều gì ạ?”
Cố Bồi suy nghĩ một hồi, đó gượng , nhỏ: “Không gì hết.”
Sớm muộn gì thì Hashimoto Juichi cũng đá Trác Ngôn Quân như đá đống rác, Lâm Bạch Thanh khuyên bà về nên thu thập thông tin lợi cho bản , tranh giành nhiều tài sản hơn trong lúc ly hôn, đó là vì cho bà .
Trác Ngôn Quân cũng , cả đời bà đều yêu đàn ông và danh lợi, cũng chỉ thích lời ngon tiếng ngọt, bà dã tâm gì, chiếm cũng chỉ thể la om sòm, trút nỗi bất bình lên đứa con, hành hạ đứa con của bà .
Cố Bồi hiểu rõ , chỉ mong cả đời sống c.h.ế.t gặp !
Về phía Linh Đan Đường.
Lúc dược đường đóng cửa, đều về. Năm nay trời lạnh sớm hơn, mới đầu tháng mười mà gió thổi vù vù. Sở Xuân Đình giữa gió lạnh, cầm trong tay một hộp gỗ viền bạc màu đỏ tía.
Ông cụ chờ cháu gái, ông cụ đó bao lâu thì phiền lòng bấy lâu, bèn mở hộp , lấy một chiếc túi bằng nhung màu đỏ, kéo dây rút , lấy một mặt dây chuyền Quan âm.
DTV
Mặt dây chuyền to bằng lòng bàn tay trẻ em, chạm khắc bằng bạch ngọc tạo thành Quan âm, cái bệ bằng vàng, nhưng vì sợ màu vàng chói lóa lấn át ngọc, vì thế thợ kim khảm một lớp đá tourmaline màu đỏ tía ở bên đài sen vàng của Quan âm, bên cạnh đó khảm những viên trân châu to bằng hạt gạo xung quanh Quan âm.
Bạch ngọc Quan âm hàng lông mày chếch xuống , môi mỉm , ba mươi hai nét mặt đều hài hòa, chuỗi đá tourmaline màu đỏ tía bao quanh tựa như một hồ nước trong suốt, bao bọc Quan âm như một thể thống nhất, kết hợp với đài sen chạm khắc tỉ mỉ, một món trang sức to bằng lòng bàn tay trẻ em, chỉ đắt tiền mà còn vô cùng tinh xảo, kể đến giá trị khi sưu tầm, gì hơn nó để dưỡng thai.
Ông cụ vội vàng ngoài nên mặc ít quần áo, lúc gió lạnh thổi qua khiến ông cụ rùng , nhưng khi nghĩ đến chuyện cháu gái mang thai, ông cụ nhịn bật thành tiếng.
Không sai, ông cụ viên ngọc mỉm , bỗng nhiên tiếng của Liễu Liên Chi bên tai: “Viên ngọc của vợ Khương Vân Uyển của ngài đúng , nhớ gặp bà đeo vài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-633.html.]
Nhìn thấy Liễu Liên Chi bên cạnh, Sở Xuân Đình hỏi: “Bà từ thành phố cảng về ?”
“Mới về, khảo sát công trình xây dựng, tiện đường ghé qua thăm Thanh Thanh.” Liễu Liên Chi dứt lời liền vươn tay cầm lấy mặt dây chuyền Quan âm, định cái gì đó, đúng lúc một chiếc xe quân đội chạy đến, hai ông bà một bên chờ.
Lâm Bạch Thanh xuống xe, dĩ nhiên là chạy về phía Liễu Liên Chi đầu tiên: “Bà ngoại, thưa bà con mới về.”
Thấy bà đang cầm tay một mặt dây chuyền Quan âm , cô liền giơ tay sờ: “Bà ngoại, mặt dây chuyền quá.”
Một viên ngọc thạch, xung quanh khảm đá tourmaline, ở là vàng, kết cấu và vẻ mà các chất liệu khác thể bắt chước . Lúc Liễu Liên Chi mới nhớ điều : “Viên ngọc của bà nội cháu đó, năm đó bà từng đeo nó.”
Lâm Bạch Thanh vô cùng tò mò, nhận nó: “Đây là món đồ bà nội cháu từng đeo ?”
“Bà nhớ rằng lúc bà mang thai thì luôn đeo nó, bà còn …” Vì quá mê mẩn nên Liễu Liên Chi cũng thể nhớ về những kiến thức trung y ngay lập tức.
Lâm Bạch Thanh tiếp lời: “Cẩm thạch và ngọc bích đều cho mang thai, chúng thể thúc đẩy tuần máu, hồi phục sức khỏe, phụ nữ mang thai ít nổi mụn và rạn da, nếu phụ nữ mang thai dưỡng nhan thì nên đeo ngọc.”
“ , bà như đó.” Liễu Liên Chi mới nhớ .
Vào thời cổ đại, đặc biệt là các gia đình giàu , phụ nữ đeo ngọc bích hoặc cẩm thạch khi mang thai.
Nó nguyên lý khoa học, đá quý thể điều hòa nội tiết, thúc đẩy tuần máu, đối với phụ nữ mang thai mà đó là sản phẩm cao cấp. Cố Bồi bước đến, nghĩ đúng lúc nên : “Giáo sư Liễu Thanh Thanh mang thai nên tặng cô viên ngọc ?”
Liễu Liên Chi ngạc nhiên một hồi, đó đầu Sở Xuân Đình như gì đó.
lúc Lâm Bạch Thanh ôm lấy bà : “Bà ngoại, bà cần với cháu như ạ.”
Ngay cả Liễu Liên Chi cũng mới tin cháu ngoại mang thai, bà vui thể tin nổi, ngẩn ngơ tại chỗ. Mà Sở Xuân Đình cũng giấc mộng của ông cụ thành sự thật.
Rõ ràng là ông cụ mang đồ đến, trong gió lạnh ba tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ món đồ đó biến thành đồ do Liễu Liên Chi tặng!