Đối với việc điều trị ung thư phẫu thuật bằng trung y, trong tương lai, trong bối cảnh bệnh nhân ung thư thường cần xạ trị và hóa trị, triển vọng sẽ lớn.
Lâm Bạch Thanh hy vọng cả đời thể sớm triển khai thí nghiệm.
cho dù cô nghĩ thế nào chăng nữa, quyền lựa chọn vẫn ở đối phương, cô thể đưa quyết định cho bệnh nhân. Muốn trị liệu , bọn họ tự quyết định.
Lúc Lâm Bạch Thanh vẫn nghĩ, lát nữa chuyện với bệnh nhân xong, cô sẽ chuyện với về chuyện của Sở Thanh Đồ. Đương nhiên cô nghĩ ông sẽ sớm trở về thôi.
Xa quê hương hai mươi năm, Sở Thanh Đồ nóng lòng trở về, cấp thủ tục cho phép rời , ông lập tức giục Tiết Sưởng dẫn ông về thành phố Thạch, mua vé xe lửa, chuẩn về nhà.
Tiết Sưởng nhắc ông thể mua vé máy bay, vì ông đổi sang máy bay.
DTV
Tiết Sưởng mừng thấy sốt ruột cho Sở Thanh Đồ, ông lái xe đưa thẳng Sở Thanh Đồ đến Urumqi sân bay.
Suốt quãng đường đưa Sở Thanh Đồ lên máy bay, ông như một cha già, vui buồn, lúc lái xe về, ông suốt quãng đường.
Tất nhiên trong suy nghĩ của ông , đây là vấn đề lớn.
ông , cái gọi là bất ngờ suýt nữa gây tai nạn c.h.ế.t !
Sở Thanh Đồ xuống máy bay, vì Tiết Sưởng con gái ông việc ở Linh Đan Đường nên ông bắt xe đến thẳng Linh Đan Đường.
Hai giờ chiều, khi Sở Sở bế , Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình loanh quanh đến sân Linh Đan Đường đợi Thẩm Khánh Nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-735.html.]
Sở Xuân Đình thích lảm nhảm, hơn nữa sự việc liên quan đến dược đường của cháu gái, ông cụ thấy gì cũng thuận mắt, thấy Mục Thành Dương hút thuốc, ông cụ tới vài câu, thấy hai bác sĩ thực tập cãi ầm ĩ, đổ dược liệu, ông cụ nhíu mày mắng chửi.
Ở phương diện Liễu Liên Chi luôn là ôn hòa, bà thích trách cứ tiểu bối, bà nhịn khuyên nhủ: “Người già là điều kiêng kỵ nhất, ngài mắng c.h.ế.t con trai ngài , ngài còn sửa thói ăn lung tung của ngài ?”
Sở Xuân Đình nghiến răng nghiến lợi : “ đang dạy cho bọn nó đạo lý .”
Hai bọn họ gặp cãi , ông cụ lập tức nổi giận : “Thanh Đồ nhà là liệt sĩ, giáo sư Liễu, bà là một học giả, bà tu dưỡng, giờ bà nghiêm khắc nữa như , ăn lung tung?”
Trước đây Liễu Liên Chi khá nghiêm khắc, bao giờ bà điều gì thiếu căn cứ, nhưng từ khi Lâm Bạch Thanh tới Sở Sở, bà cũng từ từ chuyển từ một phần tử tri thức già nhân tính sang một bà già nhân văn, bà cũng học cách mỉa mai.
Sau đó bà phát hiện chiêu móc tác dụng khi đối phó với Sở Xuân Đình, do đó bà tiếp tục phát huy.
Mà lúc , thấy ông cụ chọc giận đến đầu tóc rối bời, trong lòng bà chút vui mừng, đang định móc mấy câu nữa, đột nhiên bà sững sờ một chút, bà nghẹn ngào : “Cho dù …” Sau đó bà : “Thanh Đồ nhà ngài?”
Sở Xuân Đình những lời , ồ, bà già chẳng những móc khác mà còn học cách giả vờ?
Ông cụ cũng : “Ồ, mau xem đó là ai, Sở Sở trở về.”
Liễu Liên Chi vốn cũng cho rằng lầm , thấy Sở Sở trở về, bà lập tức quên mất Sở Thanh Đồ, bà vội hỏi: “Đâu?”
Sở Xuân Đình bắt chéo chân, hừ hừ hai tiếng, bà lừa thì cũng lừa bà , để xem bà còn đắc ý như thế nào.
kịp đắc ý xong, ông cụ thấy một mặc quân trang cũ màu trắng nhạt mấy mảnh vá ngang qua cổng sắt, ông cụ cũng sửng sốt vì bộ quần áo đó, dáng đó, nét mặt đó, dáng đó, rõ ràng đấy chính là con trai ông cụ.
Trong lòng ông cụ nguy , ông cụ sợ già cả mê , mà ông cụ thấy linh hồn con trai .