Đối với cha của , Sở Thanh Đồ cảm thấy cảm xúc trong lòng hỗn loạn, nhưng khi ông nghĩ đến, lúc ông chết, dù vì trở ngại quan hệ nên ông cụ mới vài câu ở mặt ngoài, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ quá đau khổ.
Dù thì đối với ông cụ mà , ông là một kẻ vô dụng, nhu nhược, là sự sỉ nhục của gia tộc. Ông c.h.ế.t , cũng là vẻ vang gia đình, rạng rỡ tổ tông. Ông cụ mà thật sự khổ sở vì ông , Sở Thanh Đồ cũng sẽ tin.
Đương nhiên, ông cũng chuyện ông cụ ngang ngược ở nước M giả quỷ hại suýt chết, trở về liệt giường, vệ sinh cũng thể tự chủ, còn con cháu bà con xa ngược đãi mỗi ngày.
Mà Sở Xuân Đình theo Thẩm Khánh Nghi trở về, nhớ đến con trai lớn, lúc trong lòng đau buồn chịu , uy h.i.ế.p dụ dỗ, cuối cùng vẫn khiến Liễu Liên Chi bắt đầu đốt Nguyên bảo.
Vì để xảy hỏa hoạn, Liễu Liên Chi cố gắng đốt thật chậm, từng cái từng cái một, đốt xong còn giẫm lên tro tàn một . Thắp hương lên, Sở Xuân Đình định với con trai về những hiểu lầm và lầm mà từng gây với ông .
Cho nên ông liền mở miệng : “Thanh Đồ con của cha, cả đời chỉ lo ăn mặc , sinh hoạt chi tiêu, lúc đầu cha trách móc con quá nặng nề, chuyện con thích, ngay cả tiền của cha cũng chịu tiêu, quả thật khiến cha khổ sở. Cha tính tình con cao ngạo, thích dùng tiền của cha, những Nguyên bảo cha cho, là giáo sư Liễu cho, con cũng đừng quá cao ngạo nữa, cứ cầm lấy dùng .”
Bởi vì ông chính thức, Liễu Liên Chi cũng chỉ đành mê tín theo ông , : “Đúng vậy đó Thanh Đồ, những Nguyên bảo đều là mua, tiền của cũng đều là lao động hợp pháp mà , hãy cầm lấy dùng .”
Tiết Hàn Y, gió lạnh thổi vù vù.
Sở Xuân Đình tưởng rằng linh hồn của con trai đang quấy phá, tiền, nhớ đến bộ dạng nghèo túng ông thấy lúc ban ngày, cùng với đầy mảnh vá, lửa trong lòng bốc lên.
DTV
Ông liền : “Thanh Đồ Thanh Đồ, tính tình cao ngạo thì cái gì, khí phách thì nhận cái gì, con c.h.ế.t , cần nuôi vợ con mới thể cao ngạo, nếu như con còn sống, vợ con, chẳng lẽ con sẽ khom lưng vì tiền tài?”
Liễu Liên Chi cảm thấy đúng, ông đến để xin , tại mắng nữa.
Bà kiên nhẫn : “Ông Sở, con nó cũng mất , ông cần gì mắng nhiếc với nó như .”
Sở Xuân Đình nghĩ thấy cũng , bản sẽ nhận với con trai, tại giờ mắng .
Ông cụ thở dài một , thủ thỉ: “Thanh Đồ con của cha, cha hận thể dùng mười năm tuổi thọ đổi lấy một gặp con, đổi lấy những năm cha ngang ngược và đối xử tệ với con, nhưng cha chờ hai mươi năm, thấy con áo quần lam lũ, hoảng sợ như chó nhà tang, con xem lòng cha thể yên tâm, con xem cha thể nhắm mắt?”
Liễu Liên Chi cũng thở dài một , đốt thêm một cái Nguyên bảo.
Mà Sở Xuân Đình, càng nhớ lúc thấy con trai nghèo túng thì trong lòng càng khó chịu, nhịn ném thêm hai cái Nguyên bảo trong lửa. Đốt ba cái Nguyên bảo cùng lúc, ngọn lửa lập tức lớn thêm mấy phần.
Liễu Liên Chi là vô cùng cẩn thận, thấy ngọn lửa càng lúc càng sáng rực, tức giận: “Ông Sở, ngài còn như thì sẽ dẫn tới hỏa hoạn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-751.html.]
Tính tình của Sở Xuân Đình vốn , là tồi tệ, ngay lúc cũng là Lâm Bạch Thanh thị uy mới từ từ thu bớt , hôm nay tâm trạng của ông , Liễu Liên Chi đốt từng cái một, hơn nửa ngày mới đốt xong một cái, kỹ càng tỉ mỉ, cũng thấy phiền, chống gậy một cáu, : “Bà tránh , để tự .”
“Không , lỡ như tia lửa gặp gió, dược đường sẽ gặp nguy hiểm.” Liễu Liên Chi .
Sở Xuân Đình chống gậy xuống đất, giọng thô kệch: “Vậy bà đốt từng cái như , đốt tới năm tháng ngọ hả?”
Lại : “Bà gọi điện thoại cho phòng cháy đến đây, để bọn họ đốt, là chứ?”
Tính cách của bọn họ vốn hợp , cũng là con gái bởi vì nên mới miễn cưỡng ở cùng .
Liễu Liên Chi tức giận, tiếp tục mấy chuyện mê tín dị đoan cùng Sở Xuân Đình.
Bưng cái rương lên, bà : “Tự ông tạo nghiệt, dựa cái gì mà gọi khác tới chùi đ.í.t ông. Đây là của mua, đốt!”
Sở Xuân Đình xong càng sốt ruột, đưa tay cướp lấy cái rương: “Tổng cộng mới đốt ba cái, còn quần áo thì , một bộ cũng đốt, bà nhất định đốt!”
ngay lúc , đột nhiên, nắm lấy cánh tay của ông , suýt chút nữa nâng cả ông lên. Mà Sở Xuân Đình đầu, giữa lúc chạng vạng, lần đầu tiên rõ, tránh cảm thấy đúng, đầu .
Nguyên bảo nho nhỏ chiếu sáng ánh lửa, mái tóc trắng , quần áo đầy mảnh vá , khuôn mặt giống như vợ Khương Vân Uyển của ông , sống mũi , cái cằm , rõ ràng chính là con của ông .
Ông coi đây là linh hồn sống của con trai, ông giãy giụa, nhưng con trai lập tức mạnh mẽ túm lấy ông .
Ông giãy giụa, con trai nắm chặt.
Lúc Liễu Liên Chi đang vỗ ngực, Thẩm Khánh Nghi đang nâng Liễu Liên Chi hù dọa suýt té xỉu lên. Mà Lâm Bạch Thanh tìm một vòng lớn thấy cũng trở về, đang tìm ở Linh Đan Đường.
Sau hai mươi năm, cha con từng xem là âm dương cách biệt trùng phùng.
Sở Xuân Đình giãy giụa, con trai nắm chặt, ông giãy giụa, con trai nắm chặt, liên tục lặp , kéo ông tách khỏi Liễu Liên Chi. Ông dĩ nhiên linh hồn sống, cũng quỷ, bởi vì ông sức mạnh, thở.
Ông liên tục dùng tay mạnh mẽ kéo ông cụ, mãi đến khi kéo xa khỏi Liễu Liên Chi, mới dừng , kêu một tiếng: “Cha.”
Sở Xuân Đình ngây tại chỗ, bỗng nhiên ông nhận , dường như con trai lớn của ông trở về.
Hơn nữa, hình như ông học cách phản kháng cha !