Sau đó, ông hỏi Lâm Bạch Thanh: “Bệnh viện Linh Đan sắp sửa xong đúng ?”
Lâm Bạch Thanh tính toán thử : “Phần cứng cũng hòm hòm , chỉ còn phần mềm và thiết y tế nhập khẩu. Chắc tới năm 1997 là chúng thể chính thức khai trương, nếu bây giờ chúng bắt đầu xin danh mục bằng sáng chế thì đến lúc đó cũng kịp để tiến hành các thí nghiệm lâm sàng.”
Kể từ bây giờ, cô bắt đầu xin bằng sáng chế quốc tế về trung y .
Khi bằng sáng chế phê duyệt cũng đúng lúc bệnh viện xây dựng xong, họ thể những thí nghiệm lâm sàng quy mô lớn.
Nếu gì bất ngờ thì đến năm 2000, điện châm thể mặt khắp nước M, hệ thống y tế bộ đội.
Mỗi quân lính nước M sử dụng điện châm đều nộp một phần phí bản quyền sáng chế cho nước Hoa, đây là lý do Lâm Bạch Thanh ngại gian nan vất vả để chuyện .
Sở Xuân Đình con thang máy đổi, bùi ngùi : “Sắp 1997 , thành phố cảng cũng nên sáp nhập .”
Những ông lão cùng thời với ông , dù là chuyện ác điều thì đều một lòng nồng nàn yêu nước.
Chiếc nạng rơi xuống đất, Sở Xuân Đình xúc động : “ , thành phố cảng thuộc về chúng sắp sáp nhập , trung y thuộc về chúng , chúng cũng đích giành từ tay nước N . Ông già như ông cũng coi là sống uổng kiếp , c.h.ế.t nuối tiếc.”
Người rằng khi con già , nếu sống lâu thì sức khỏe thể nào quan trọng bằng niềm tin.
Nói trắng là, con thể suy nghĩ chết.
Nếu một già cảm thấy phận của định sẵn, còn lo lắng gì nữa thì ông sẽ bắt đầu nghĩ đến cái chết.
DTV
Vậy thì dù thể vấn đề gì ông cũng thể chết, lúc trẻ tuổi cho ông chút niềm tin cuộc sống.
Tuy rằng tính tình ông lão , cư xử thất thường, nhưng Linh Đan Đường bây giờ thực sự thể ông .
Hơn nữa, năm nay ông mới bảy mươi chín tuổi, còn tới tám mươi tuổi nhắc đến cái chết, vẻ sớm.
“Sao ông nội, ông chán sống , sống nữa ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Lại gọi là ông nội, ông cụ nở gan nở ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-913.html.]
ông thở dài một , : “Đời khó tránh khỏi cái chết, bây giờ ông c.h.ế.t gọi là c.h.ế.t mà gọi là vãng sinh, ông vãng sinh đến thế giới của bà nội cháu, cho bà …”
Ông quá nhớ thương vợ, cho bà con trai họ xuất sắc , còn cho bà rằng bà một đứa cháu gái giỏi giang cỡ nào, kế thừa mong ước của bà , xây dựng sự nghiệp trung y như thế nào, cũng Tiểu Sở Sở: viên minh châu của ông đáng yêu nhường nào.
Con đối với sống c.h.ế.t là như . Khi yêu sâu đậm ở một thế giới khác, âm dương cách biệt thì chẳng những sợ c.h.ế.t mà còn mong chờ cái c.h.ế.t tới.
Lúc Sở Xuân Đình hy vọng cái c.h.ế.t thể đưa , đưa tới cửu tuyền để đoàn tụ với vợ.
“Muốn vãng sinh thì mau vãng sinh , cháu cản ông . mà dạo Sở Sở nhà cháu học trò chơi mới, nếu ông vãng sinh thì thôi cháu với ông nữa.” Lâm Bạch Thanh .
Sở Xuân Đình vãng sinh là vì hổ thẹn với Cố Minh và gặp vợ.
Nói đến chuyện lớn trong cuộc đời ông thì chuyện quan trọng nhất đương nhiên là Sở Sở.
Tuy từ nhỏ con bé là một hạt giống bác sĩ trung y giỏi, nhưng dù gì ông cụ cũng thai mộng cơ sở, luôn cảm thấy viên minh châu nhỏ của sẽ thích nghề đồ cổ, kế thừa ông . do ngại quyền uy của cháu gái nên ông dám bộc lộ suy nghĩ thôi.
Giờ thấy Sở Sở học điều mới, tuy là điều mới gì nhưng Sở Xuân Đình lập tức còn vãng sinh nữa. Ông chống cây nạng bước nhanh tới, vội vàng hỏi: “Sở Sở cách gì ?”
Ông tiếp: “Mau , con bé thích ngọc đó gì đó , cái nào ông cho cái đó, cho con bé hết.”
Đó là minh châu của ông mà, tim của ông ông cũng thể đào cho.
Từng hành động cử chỉ của Sở Sở ông còn tò mò hơn cha như Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi.
Lúc cháu gái , ông nóng lòng đến mức cồn cào ruột gan.
Lâm Bạch Thanh tới cửa phòng, duỗi tay định gõ cửa, thấy cửa phòng đang mở thì đẩy cửa .
Cô mới cửa thấy Sở Sở nhào về phía như viên đạn nhỏ.
Con bé còn cầm một chiếc cửu liên kêu lắc xắc trong tay, nhào lòng , : “Bà nội!”
Sau đó vẻ nghiêm túc với : “Bị xương rùi!” Ý là bà nội thương .