Thật Đổng Giai Thiến cũng coi như là tiền, nhưng cô hết lòng vì Cố Vệ Quốc, cô bắt ăn mặc thật trang nhã, ngoài mua quần áo thì mỗi ngày đều đắp mặt nạ cho , còn dùng sáp để tẩy lông cho để cho làn da trở nên mịn màng và mềm mại, đó còn giúp mua quần áo và trang điểm, trông giống như Cố Bồi.
Đây , khi Cố Vệ Quốc thấy dòng chữ bệnh viện lắp đặt, bao bọc bằng tấm vải lớn màu đỏ, đến năm mới sẽ khánh thành công trình và khai trường, cảm thấy thời cơ đến, vì để nó hơn nên dẫn bạn gái Đổng Giai Thiến đến gặp Lâm Bạch Thanh.
Còn về Lâm Bạch Thanh, mặc dù năm nhắc đến chuyện đôi lúc bệnh nhân nào đến, bệnh viện trang trí xong xuôi, sắp đến ngày khai trương nên cô cũng lo lắng quá nhiều. Thế nhưng mấy ngày nay cô một việc cá nhân cần giải quyết.
Đó là chuyện cuối cùng Mục Thanh Dương và Tiểu Thanh cũng kết hôn, đương nhiên cô sẽ tặng một món quà lớn.
Lúc , cô và Tiểu Thanh đang xem đồ cưới cô đưa cho cô , đó là một căn nhà lầu rộng chín mươi mét vuông sửa chữa, cách Linh Đan Đường xa, ngay phía bệnh viện cách đó năm trăm mét.
Bởi vì chuyện giấu kín với Tiểu Thanh nên cô hề , bây giờ Lâm Bạch Thanh đưa cô lên lầu, mở cửa và đưa chìa khóa cho cô , cuối cùng Tiểu Thanh cũng nhận : “Chị ơi, đây là một căn nhà lầu, chắc là hơn một trăm nghìn đúng ạ, chị đang tiễn em ?”
Ngôi nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, tuy nội thất như giường tủ, nhưng sàn lát, tường sơn, nhà bếp và nhà vệ sinh đều sắp xếp thỏa, đợi đến khi mua sắm nội thất xong thì thể dọn ở.
Tiểu Thanh ngạc nhiên cảm động, nghĩ đến việc chị gái vẫn còn ở nhà cũ, cô suy nghĩ một hồi đưa chìa khóa: “Không , chị và rể dẫn theo Sở Sở đến đây ở ạ, đây là một căn nhà lầu, một em sống ở đây phí lắm.”
Bây giờ Sở Sở gần hai tuổi, cô bé thể chạy nhảy và chuyện ríu rít, vì ông ngoại lo chuyện sửa sang nhà cửa nên dẫn cô bé chạy chạy ở nơi nhiều , vì thế cô bé hẳn sẽ rõ chuyện hơn dì Tiểu Thanh.
Trong tay cô bé một khối rubik, cô bé đang chơi rubik thấy thế liền ngẩng đầu lên và : “Chúng cháu cũng một căn ạ.”
Lâm Bạch Thanh cũng đang : “Đi thôi, chúng qua bên cạnh xem nhà nào.”
Tiểu Thanh ngạc nhiên: “Chị cũng sống ở đây ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-930.html.]
Lâm Bạch Thanh : “ , mấy năm nữa chị cũng sẽ chuyển đến đây.”
Tiểu Thanh hỏi tiếp: “Còn nhà cũ thì ạ? Để cho thuê hả chị?”
Lâm Bạch Thanh : “Một lát nữa em sẽ .”
Sở Sở đến bên ngoài, cô bé đang gõ cửa phòng bên cạnh.
Cánh cửa nhà bên cạnh lớn, tầng một thang máy và ba căn nhà, nhà bên cạnh là hai căn gộp một trăm tám mươi mét vuông, mở cửa là ông lão tóc hoa râm Sở Thanh Đồ, căn nhà ở bên cũng trang trí từ lâu, ông sống ở đây một thời gian.
Vừa bước cửa, phòng khách rộng rãi một khu trò chơi rộng lớn, bên trong chất đầy các trò chơi ghép hình, cờ vây và một đường đua đồ chơi nhỏ mà Sở Thanh Đồ tự cho Sở Sở, đó là một đường ray đồ chơi nhỏ thể để ô tô và mấy món đồ chơi tự động lên xuống.
Sở Sở theo ông ngoại, cô bé nuôi gà, nuôi vịt và nuôi cả con tằm. Hơn một năm nay, cô bé bận rộn, dì Tiểu Thanh cũng bận kém nên họ cũng đưa xem.
Lúc , cô bé quen đường chạy đến khu trò chơi, cầm một con vịt lên, đó xoay lò xo ở phía đặt lên đường ray, bọn họ thấy con vịt đang trượt dốc, đường ray còn một chiếc tàu lượn đang trượt xuống.
“Dì Tiểu Thanh, dì nè, dì thấy vui ?” Sở Sở hỏi.
Tiểu Thanh xúc động: “Thú vị quá, đây dì và cháu còn bé từng thấy món đồ chơi như thế bao giờ.”
DTV
Sở Sở hồn nhiên hỏi tiếp: “Vậy lúc nhỏ dì chơi cái gì ạ?”
Tiểu Thanh thở dài: “Bọn dì trồng rau nuôi cá thôi.”
Sở Sở nào trồng rau nuôi cá vất vả , cô bé liền : “Cháu cũng nuôi cá.”