Cường Cường dọa, đôi mắt to lập tức ầng ậng nước, chớp chớp mắt lắc đầu: "Con ăn. Cô Dư ăn đồ lạ cho, nhưng mà nó thơm lắm."
Thỉnh thoảng, hai chị em nhà họ Dư sẽ cùng đoàn ngoài tìm kiếm nhu yếu phẩm. Nếu gặp Ứng Văn Cường chơi ở hành lang, cô sẽ luôn dọa bé, nếu ăn đồ khác cho sẽ bắt cóc, sẽ bao giờ gặp ba và cô nữa.
Mẹ mất tích , Cường Cường gặp ba và cô nữa, vì bé luôn ghi nhớ lời Dư Phi Dao dặn, cho dù thèm đến chảy nước miếng cũng nhận thịt khô của khác.
Nghe con trai , Ứng Thư Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của những bậc phụ khác tái mét. Cuộc họp đang diễn bỗng nhiên dừng ở đây. Lo lắng con cái ở nhà ăn thịt , tất cả đều vội vàng chạy về nhà, tìm con cái hỏi xem chúng ăn thịt khác cho .
May mắn !
Mặc dù những đứa trẻ ở tòa nhà khác sẵn sàng chia sẻ thịt khô, nhưng lũ trẻ tòa nhà 9 đều các bậc phụ phát hiện khi kịp ăn. Thịt khô tịch thu, đó, những đứa trẻ cũng mang thịt khô đến nữa.
Trở phòng họp ở tầng 7, tất cả đều mang tâm trạng nặng nề.
Ban đầu, khi ai đề cập đến chuyện mới đều chú ý. bây giờ, một khi nhắc đến, tất cả đều nhớ và phát hiện điều bất thường.
Quả thực một gần đây béo lên. Nếu ở tòa nhà 9 thì chuyện cũng bình thường, bởi vì đó họ tiết kiệm một ít lương thực. đối với những vốn gầy trơ xương thì bất thường.
"Chúng bảo vệ nhà cửa thật kỹ. Bây giờ thể họ đang ăn xác c.h.ế.t, nhưng nếu hết xác c.h.ế.t thì !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-289.html.]
Dư Phi Dao nghĩ đến ba chữ "ăn thịt " là cô thấy rợn tóc gáy, buồn nôn ói.
Cô từng chứng kiến cảnh tượng t.h.i t.h.ể nấu trong nồi.
Mùi hôi tanh xen lẫn một mùi thơm kỳ lạ. Lúc đó bên ngoài khó tìm gia vị, trong nồi chỉ cho một ít muối biển, còn nấu chín hẳn mà một đám sắp c.h.ế.t đói bắt đầu tranh ăn.
Cô chia cho một miếng thịt đùi. Lúc đó cô đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng thấy váng mỡ nổi lềnh bềnh trong nồi, miếng thịt tay, cô lập tức nôn ọe. Miếng thịt tay rơi xuống đất, những xung quanh cũng ghét bỏ, nhặt lên ăn ngay.
Vào ban đêm, nhân lúc những ăn no ngủ say, Dư Phi Dao lặng lẽ bỏ trốn. Không cô sợ nhịn mà ăn thịt , mà sợ đám nhịn ăn thịt cô. Những kẻ ăn thịt và bình thường là hai thế giới khác biệt, thể dung hòa. Bọn họ sẽ bệnh hoạn mà cho rằng, những ăn thịt chắc chắn là đang coi thường bọn họ, sẽ nhiều suy nghĩ khác. Còn theo bọn họ, chỉ hai cách để giải quyết, một là biến những ăn thịt thành đồng loại, hai là biến họ thành thức ăn.
"Hãy bịt kín tất cả cửa sổ và hành lang ở những tầng ."
Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến Dư Phi Dao cảm thấy ghê tởm.
Một cư dân ở tầng 14 bĩu môi: "Bịt kiểu gì? Bây giờ vật liệu, mà bịt ?"
Dư Phi Dao suy nghĩ một chút : "Cứ đến những tòa văn phòng đó đập tường lấy gạch mang về, ván gỗ gì đó cũng thể lôi về để che chắn. Sau đó, nhét tuyết các khe hở, đun nước nóng dội , sẽ đóng băng chắc chắn."