Dư Phi Dao còn kịp mở bao tải, nước mắt tuôn rơi, tay run run cởi dây.
Dư Phi Tinh im lặng tiến lên, cởi dây , lật bao tải xuống, Trà Sửa hiện .
Cả chú ch.ó yếu ớt đến cực điểm, mõm và tứ chi dùng băng dính quấn chặt, một chân trông kỳ lạ, lông đầu giật mất một mảng lớn, m.á.u me bê bết dính lông đông cứng, đôi mắt ch.ó ngừng tuôn nước mắt.
"Mẹ kiếp..." Ngô Kiệt c.h.ử.i thề một tiếng: "Quá tàn nhẫn!"
Dư Phi Tinh cẩn thận bế chú ch.ó , gỡ băng dính nó.
Gân xanh cổ và trán Dư Phi Dao nổi lên, cô nghiến răng nghiến lợi, sải bước về phía phòng ngủ.
Trời lạnh như , cơ bản đều ngủ chung một phòng, nhà nào điều kiện kém hơn thì ngủ chung một chăn. Dư Phi Dao mở cửa phòng, đầu tiên là dùng đèn pin chiếu khắp phòng. Hai con ngủ hai giường, lò than đặt ở giữa, góc phòng còn chất một đống củi.
Ánh đèn pin chiếu mặt hai , đ.á.n.h thức họ. Chu Hữu theo bản năng giơ tay che mắt: "Ai đó? Đột nhập nhà cướp bóc ..."
Đáp là cú đá đầy giận dữ của Dư Phi Dao.
Giường cao, chân cô dài, chiếc ủng cứng ngắc đạp thẳng đầu Chu Hữu. Câu phía của biến thành tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Người phụ nữ ngủ giường đối diện cũng còn sợ hãi nữa, hét lên một tiếng lao về phía Dư Phi Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-295.html.]
Dư Phi Dao thèm , xoay đá một cái. Một là thanh niên trai tráng, ăn uống đầy đủ, ngày nào cũng tập thể dục, một là phụ nữ trung niên, ăn uống thiếu thốn. Cú đá đạp thẳng n.g.ự.c phụ nữ, khiến bà ngã ngửa , đập tường "ầm" một tiếng.
Gia đình cô nuôi chó, Dư Phi Dao cũng yêu chó, nhưng cô bao giờ yêu cầu khác cũng yêu quý những đứa con lông lá như cô. Thậm chí, đôi khi ăn cơm cùng bạn bè, cùng bàn gọi món lẩu thịt chó, cô cũng gì. Bởi vì những yêu, thậm chí là ghét chó, ch.ó chỉ là một loại gia súc, g.i.ế.c thịt cũng chẳng khác gì những loại thịt khác bày bán thị trường, bản cô ăn là .
cô tuyệt đối thể dung thứ cho việc khác động ch.ó của . cô, Bánh Bao và Trà Sửa cũng giống như em trai Dư Phi Tinh đều quan trọng như .
Người phụ nữ ngã đập tường, giường động đậy. Dư Phi Dao sải bước tiến lên, túm lấy Chu Hữu, lôi thẳng xuống đất, đó nhấc chiếc ghế bên cạnh đập chân .
Ghế đập xuống liên tiếp, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên ngớt. Người phụ nữ giường cố bò xuống giường, quỳ rạp xuống đất, ngừng cầu xin tha thứ.
Chiếc ghế cuối cùng cũng vỡ tan, nhưng tiếng kêu t.h.ả.m thiết vẫn dừng . Dư Phi Dao thuận tay nhặt chân ghế lên, như thể hề cảm thấy mệt mỏi, tiếp tục đập cùng một chỗ.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết dần dần yếu ớt im bặt.
Dư Phi Dao ném chân ghế , gọi ngoài: "Ngô Kiệt, lấy cuộn băng dính bàn đây."
Ngô Kiệt dọa cho c.h.ế.t . G.i.ế.c thì ai c.h.é.m đứt đầu, với kiến thức nông cạn của , từng chứng kiến cảnh tượng như . So với cảnh tượng mắt, Dư Phi Dao c.ắ.t c.ổ c.h.ế.t thật sự là một ân huệ.
Anh run rẩy cầm cuộn băng dính bàn cũng kính đưa cho Dư Phi Dao: "Chị Dư, băng dính đây."
Cuộn băng dính vẻ như mới mở lâu, dùng để trói một con ch.ó con nặng mười cân thì thể nào dùng hết , còn nhiều.