Du Phi Dao gật đầu lắc đầu: "Không , vẫn đang điều trị."
Dưới thiên tai mà vẫn thể nuôi một chú ch.ó cường tráng như , hiển nhiên là giàu , như cứu thể điều trị là chuyện bình thường.
"Có thể điều trị, thì chứng tỏ vấn đề gì lớn, yên tâm ."
Đối với Triệu Dực, vấn đề quả thực lớn, chỉ cần còn một chút hy vọng, Du Phi Dao sẽ từ bỏ việc điều trị.
đối với những khác, vấn đề lớn, những sống sót cần tiêu tốn nhiều tài nguyên về cơ bản đều từ bỏ việc điều trị, tài nguyên nhiều, càng dùng càng ít, tránh lãng phí quá nhiều, chỉ thể từ bỏ một bộ phận , đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bữa sáng ăn cháo loãng, bánh bao ngũ cốc kèm dưa muối.
Cháo nấu chín, nhưng nhừ thành cháo hoa, bánh bao ngũ cốc vẻ đen, còn dưa muối từ rau gì, Du Phi Dao càng , đồ ăn chuẩn xong, nhân viên phụ trách phát cơm vẫn đến, những phụ trách chuẩn đồ ăn bắt đầu ăn .
Cháo loãng nóng hổi, bánh bao thơm phức, chấm với dưa muối cay cay, mặn mặn, ngon miệng, Du Phi Dao nhanh chóng ăn hết ba chiếc bánh bao.
Không là bên quân đội đến dặn dò , những nhân viên quan tâm đến Bánh Bao, nó ăn riêng một phần xương lớn thịt và một bát cơm chan nước hầm xương trắng đục.
Một một ch.ó ăn ngon lành ở góc khuất.
Ăn xong, lính trẻ và những khác cuối cùng cũng trở về.
Mấy vùi cùng với Triệu Dực đều cứu , một đưa lên c.h.ế.t, còn mấy mưa đá đập trúng, tuy rằng còn sống, nhưng cả đều vô cùng yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-510.html.]
Dưới đống đổ nát đó vùi lấp ít , ngoại trừ một ít vì chỗ trốn , thương quá nặng, những còn hoặc là c.h.ế.t, hoặc là thương nặng khi cứu , gì bất ngờ xảy thì sẽ sống nổi.
Bị thương quá nặng, khi xảy thiên tai, còn thể là bán nhà bán cửa để chữa trị, bây giờ, cho dù thể chữa khỏi, nhà của thương cũng chắc sẽ vì một mà đ.á.n.h đổi đường sống của cả nhà.
Mọi lượt khiêng lều, nhanh, một bộ phận trong đó biến thành thi thể, khiêng ngoài.
Du Phi Dao thu hồi tầm mắt, hỏi : "Các định cứu hộ đến khi nào?"
Mấy lính trẻ tuổi mắt đỏ ngầu, lúc ăn cơm vẻ như thể tập trung tinh thần, Du Phi Dao thật sự sợ mấy ăn một lúc sẽ đột tử.
Người lính trẻ nhai bánh bao : "Chắc là quá hai ngày nữa."
Thời gian vàng để cứu hộ là 72 tiếng, thời gian , tiếp tục cứu hộ thật còn ý nghĩa gì nữa.
Nói xong, ánh mắt Bánh Bao: " mà chị, chị thể cho chúng mượn Bánh Bao để tiếp tục tìm kiếm ? Chúng nhất định sẽ bảo vệ nó, đội trưởng chúng thể lập công riêng cho Bánh Bao, đến lúc đó chị và Bánh Bao cũng hưởng lợi."
Du Phi Dao do dự.
Cô tin những gì đều là thật, nếu thật sự cho mượn Bánh Bao, những lính nhất định sẽ bảo vệ nó thật , nhưng trong tình huống , khó tránh khỏi sẽ xảy chuyện gì ngoài ý .
Suy nghĩ kỹ càng, cô : "Bánh Bao cũng mệt, hơn nữa dám để nó rời khỏi tầm mắt của , cho nên, cho các mượn cũng , nhưng cùng, tất nhiên, cho dù tiếp tục tìm kiếm, cũng để chúng nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ..."