Trừ ta ra, toàn tông môn đều say mê sư phụ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:32:16
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mũi tên vàng rơi như mưa, sương khí quấn quanh .

 

Ta vung kiếm, ném phù, chiến đấu hết sức.

 

Sư phụ là Chiến Thần, thể mất mặt .

 

“Có chút bản lĩnh,” Đại Bằng khen.

 

đủ xem.”

 

Ngay đó, hàng loạt mũi tên vàng chồng chất như trời sập.

Ta kiệt sức, còn chỗ trốn.

 

Đang định nuốt độc tự vẫn, bỗng cảm thấy một luồng khí ấm dễ chịu bao quanh, tiếp đó là một cơn đau ở lưng, ép nôn viên t.h.u.ố.c độc.

 

“Ngải Tầm, con đủ , phần còn giao cho .”

 

Khi mũi tên sắp xuyên qua, một bóng trắng lặng lẽ xuất hiện mặt .

 

Người chỉ khẽ phẩy tay.

 

Biển mũi tên như đụng tường vô hình, lập tức dừng vỡ vụn, tan thành tro.

 

Người chắn , tóc rối theo gió, mặt như mơ màng như tỉnh dậy giữa đêm.

 

“Xem thử các ngươi ép tử ngoan của đến mức nào?” Giọng bình thản nhưng mang theo áp lực ghê gớm.

 

Đại Bằng vội vàng giải thích:

 

“Phù Ẩn, hiểu lầm , chính nàng cấu kết Ma Tôn, Cẩm Quân, Viêm Xán, Uông Thanh Mộc đều nàng g.i.ế.c! Kẻ tàn nhẫn như , đang giúp trừ bỏ!”

 

Hắn tự thôi miên như thật, khiến bật .

 

Sư tôn lạnh lùng: “Ta cho ngươi mặt mũi.”

 

Lời đó khiến Đại Bằng nghẹn giọng: “Ngươi… ngươi…”

 

“Sao ?” Mắt âm trầm, khiến khí xung quanh đông : “Ngươi vu oan đồ , đó cảm ơn ?”

 

Phù Ẩn che chắn cho , bóng dáng như ngọn núi; chỉ rút kiếm, linh lực cuộn lên mặt biển nổi ngàn lớp sóng:

 

“Làm tổn thương đồ tử của , cần chặt cánh ?”

 

Áp lực vô hình dồn xuống, Đại Bằng tái mặt, lùi nửa bước, sợ hãi hiện rõ: “Phù Ẩn, thật…”

 

Vừa hé miệng, liền vung kiếm, khiến ngã gục, phun một ngụm máu.

 

, từng dùng một kiếm quét sạch Ma Giới, rung chuyển trời đất, là Chiến Thần của muôn dân.

 

Chỉ vì thường ngày tỏ ngốc nghếch, nên quên mất sức mạnh của .

 

Người sang Ma Tôn: “Còn ngươi, cho ngươi thời gian, chạy , một phút nữa, sẽ bắt ngươi.”

 

Ma Tôn hóa thành làn sương, trốn mất.

 

Đại Bằng thương đất, : “Con định xử lý thế nào?”

 

Ta ngẩng lên, thẳng mắt , bình thản.

 

Chớp mắt, biến viên độc thành sương, phóng thẳng Đại Bằng.

 

Hắn bằng oán hận ghê tởm, c.h.ế.t trong bất phục.

 

Không cần lời giải thích, g.i.ế.c .

 

Ta hỏi : “Người, điều gì hỏi ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tru-ta-ra-toan-tong-mon-deu-say-me-su-phu/chuong-9.html.]

Sư Tôn chắc còn nhiều thắc mắc về cái c.h.ế.t của những , về chuyện tối nay nữa, chỉ cần hỏi, sẽ hết.

 

hỏi, chỉ thở dài: “Con, đó đừng động, g.i.ế.c kẻ .”

 

Ta ngoan ngoãn chờ.

 

Cuối cùng mệt quá, ngủ mất.

 

7

 

Sáng , mở mắt.

 

Đêm , cuối cùng cũng mơ thấy ác mộng nữa.

 

Mặt trời từ biển hé rạng, cạnh.

 

“Đêm qua gặc ác mộng nữa ?” Người hỏi, đầu tóc rũ rượi.

 

Ta bỗng giật dậy, một suy nghĩ ùa đến trong đầu.

 

Người xoa đầu : “Vất vả .”

 

Bàn tay ấm áp phủ lên đầu, bất ngờ lúng túng, gì.

 

Ngàn năm, trăm năm qua, sống chỉ vì một việc .

 

Cổ họng cay nghẹn, nghẹn đến .

 

Cuối cùng cũng qua .

 

đêm ác mộng, giật tỉnh giấc.

 

Luyện tập ngừng, ngày đêm tu hành, thực chỉ để thể vô tư hạnh phúc Chiến Thần.

 

Người từ lúc nào? Vì ? Bây giờ mới chợt hoảng hốt.

 

“Ngải Tầm, những chuyện xảy là vì con.” Giọng ôn hòa, nhớ cảm giác ấm áp khi cứu ngày ; , ánh mắt dịu dàng và trong suốt:

 

“Cảm ơn con, con cứu , thứ qua .”

 

Nước mắt tuôn trào, thể kìm chế .

 

Mọi thứ thật sự qua. Thật quá .

 

Biển yên, trở về núi.

 

Sư mẫu bánh hoa sen.

 

“Ta là lớn, thể ăn cả đĩa; con là trẻ con, chỉ một miếng.”

 

Người nghiêm mặt nhắc nhở.

 

Ta lạnh mặt đ.ấ.m một cú, đập nát cả đĩa bánh.

 

Người mỉm trêu, hớp một đổ cả đĩa miệng.

 

Thật là trẻ con mà.

 

Ta tức giận vì mất miếng ăn, đá bắp chân một cái.

 

Sư mẫu nghiêng ngả.

 

Bên ngoài, mây cuộn, hoa đào rực rỡ.

 

Thôi kệ, bánh còn nhiều, ngày còn dài, sớm muộn gì cũng sẽ giành phần của .

 

TOÀN VĂN HOÀN

Loading...