9.
 Tống Lâm An đang  trong tiền sảnh, ngắm chậu lan đặt  bàn .
Thấy  bước ,  mỉm  dịu dàng:
“Chậu lan  là chúng  cùng mua khi xưa, A Lam chăm  thật.”
 
Ta đặt ly  xuống, khách sáo :
“Là công của   vườn cả thôi. Huynh đến đây  gì?”
 
Hắn :
“Theo mẫu  đến biệt viện dưỡng bệnh, bà  tin nàng cũng ở đây, sai  mang ít rau quả theo mùa tới biếu.”
 
Ta gật đầu:
“Thay  cảm ơn nghĩa mẫu.”
 
Rồi đặt ly  xuống, ngụ ý tiễn khách rõ ràng.
 
 Tống Lâm An  khổ:
“Nay nàng đối với , nửa câu cũng chẳng  ?”
 
“Ta chỉ   nên  gì với .”
 
“Nói gì cũng .”
“Chỉ cần nàng mở lời,  đều  .”
 
“…Vậy  đợi chút. Ta mới  chùa cầu bình an,  xin một lá bùa. Nhờ  mang về biếu nghĩa mẫu giúp .”
 
Ta  dậy chuẩn   lấy.
 
 Tống Lâm An bỗng gọi :
“A Lam.”
 
Hắn từng bước, từng bước tiến  gần, giọng trầm thấp thăm dò:
“Ta luôn cảm thấy, giữa chúng …  nên là kết cục .”
 
Ta hoảng hốt lùi  hai bước, va  chân bàn, suýt nữa ngã ngửa  .
 Tống Lâm An bước nhanh tới, vòng tay ôm lấy eo .
 
 lúc đó, cửa phòng  đẩy mạnh .
Bùi Hằng   xe lăn, ánh mắt sắc như dao, gắt gao  chằm chằm  tay Tống Lâm An đang đặt  eo .
 
10.
Ta còn  kịp giải thích thì  thấy Bùi Hằng lên tiếng .
“Ta và A Lam  cưỡi ngựa,  may  ngã, A Lam  yên tâm nên nhất quyết bắt  ở  đây vài ngày để tiện chăm sóc.”
Nói đến đây,  dừng một chút  tiếp lời:
“Ta nghĩ vẫn nên đến chào một tiếng.”
 
 Tống Lâm An thoáng sửng sốt. Từ  đến giờ, Bùi Hằng  từng tỏ   thiết với , hôm nay   khách sáo đến ?
 Tống Lâm An đành gật đầu, lịch sự đáp:
“Vậy chúc ngươi nhanh chóng bình phục.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/truc-ma-ta-yeu/chuong-7.html.]
Dù   xe lăn, nhưng khí thế của Bùi Hằng vẫn  hề thua kém.
Hắn ngẩng đầu, ngạo nghễ :
“Ta dưỡng thương cũng , chỉ là vất vả cho A Lam. Nàng tự tay  hết  việc, đến mức gầy rộc cả .”
 
 Tống Lâm An thở dài, :
“A Lam đối với ngươi thật .”
 
Bùi Hằng vẫn  dừng , tiếp tục :
“Chúng  từ nhỏ  quen  , tình nghĩa ,  ngoài  sánh ? Hồi nhỏ ở biên ải, mỗi    thương đều là A Lam băng bó cho .”
“Ngươi   , khi  chỉ cần thấy  chảy m.áu, nàng  còn  nức nở.”
 
Ta lúng túng lườm Bùi Hằng một cái, “Chàng  mấy chuyện đó  gì?”
 
Bùi Hằng chẳng buồn để tâm, chỉ một mực khoe khoang  mặt  Tống Lâm An:
“Ta quen  A Lam từ khi mới năm tuổi. Ta hiểu nàng hơn ngươi nhiều.”
“Trong lòng , A Lam là cô nương  nhất trần đời. Nếu ngươi   trân trọng, sẽ   khác trân trọng.”
 
 Tống Lâm An tưởng rằng Bùi Hằng vẫn đang   “đòi  công đạo” chuyện xưa,  tự thấy bản  sai, liền cúi đầu nhận :
“Trong lòng , A Lam cũng là một cô nương  . Là  của ,   nên dây dưa  rõ với Tô Minh Ý.”
 
Bùi Hằng  lẽ nghĩ rằng Tống Lâm An sẽ biện bạch vài câu,  ngờ   nhận  thẳng thắn đến .
Cái kiểu     sủng sinh kiêu đó ?
 
Bùi Hằng giận đến mức suýt nữa bật khỏi xe lăn, quát lên:
“Vì ngươi mà nàng   còn , ánh mắt  lấp lánh như xưa nữa!”
 
Khoan , Bùi Hằng đang tưởng tượng cái gì ?
Chẳng lẽ  nghĩ   gả cho  Tống Lâm An,    phụ bạc, nên mới tuyệt vọng,  về tìm  lén lút qua ?
 
 Tống Lâm An  hiểu đầu cua tai nheo gì, ngẩng đầu  , ánh mắt như đang hỏi:
“Nàng còn buồn vì chuyện đó ?”
 
Ta dồn hết sức dùng ánh mắt trả lời: “Không buồn! Tin ?”
 Tống Lâm An rõ ràng  hiểu.
Chỉ ngơ ngác  , hỏi nhỏ:
“A Lam, nếu nàng còn buồn… Có  là vì… nàng vẫn còn để tâm đến  ?”
 
Bùi Hằng tức đến đỏ bừng cả mặt, run rẩy giơ tay chỉ  Tống Lâm An,  ho  mắng:
“ Tống Lâm An, ngươi  mơ  quá đấy!”
“Ta  cho ngươi ,  A Lam quan tâm bây giờ, chỉ  !”
“Nàng sẽ   theo ngươi !”
 
Ta vội nắm tay Bùi Hằng, cố gắng trấn an cảm xúc của .
Hôm nay  mới tỉnh ,  nên quá kích động.
 
 Tống Lâm An thấy  và Bùi Hằng  thiết như , đành  mặt , giọng buồn buồn:
“Vậy  cáo từ .”
 
Khi  Tống Lâm An sắp rời khỏi tiền sảnh,  mới sực nhớ đến bùa bình an  kịp đưa .
Ta vội vã đuổi theo.
Chỉ thấy trong ánh mắt thoáng qua, sắc mặt Bùi Hằng lập tức cô đơn, trắng bệch như tờ giấy.