Nghe Tiêu Dương trả lời, Chung Mạn Ngọc trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, quả nhiên là , xem  Tiêu Dương  vẫn là  đòi hỏi ắt đáp ứng đối với .
 
 
Tiêu Dương bưng đĩa trái cây về chỗ, Chung Mạn Ngọc cũng  theo  cạnh Tiêu Dương.
 
 
Vu Khiết dọn dẹp xong cũng   ăn trái cây tự chọn nữa, cô  cạnh Chung Mạn Ngọc,  lườm Tiêu Dương một cái.
 
 
Cô  Tiêu Dương đang đùa trêu  thôi.
 
 
Khi các món ăn dần  dọn lên đầy đủ, Chung Mạn Ngọc khoan khoái cắn một miếng tôm chiên giòn, tâm trạng  ,  duyên dáng với mấy :
 
 
“Kỳ nghỉ  các   ý định  du lịch  nghiệp ?”
 
 
Du lịch  nghiệp, Chung Mạn Ngọc chỉ   bốn chữ  thôi cũng  thấy lãng mạn .
 
 
Từ Dương và Hạ Tiểu Ba lắc đầu, mới thi xong  lâu, hai     nghĩ đến chuyện  chơi.
 
 
Vu Khiết cũng  từng nghĩ đến vấn đề .
 
 
Chung Mạn Ngọc  sang Tiêu Dương: “Cậu  kỳ nghỉ chúng  sẽ  du lịch  nghiệp cùng  mà, tớ nghĩ ,  là chúng   Lệ Giang ,   cổ trấn ở đó  .”
 
 
Hồi đó    những lời ngớ ngẩn như thế  ?
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương giả vờ đắn đo: “Có đắt lắm ?”
 
 
Chung Mạn Ngọc  để bụng: “Du lịch  nghiệp cả đời chỉ  một ,  nỡ chi tiền thì chơi gì.”
 
 
Tiêu Dương giả vờ hỏi: “Vậy  một chuyến như   bao nhiêu tiền?”
 
 
Chung Mạn Ngọc  nhẹ như : “Vài nghìn đến cả vạn tệ cũng ,  chơi thì  thế thôi.”
 
 
Tiêu Dương giả vờ há hốc mồm: “Đắt thế á? Chúng  chia tiền ?”
 
 
Chung Mạn Ngọc giận dỗi : “Chia tiền gì chứ, tự    thi , bố   sẽ cho tiền   du lịch  nghiệp mà.”
 
 
Nói xong  lườm một cái: “Không ! Tiêu Dương, tớ cho  cơ hội  chơi cùng tớ,    cho mặt mũi lắm  đấy!”
 
 
Tiêu Dương giả vờ  thấy cái lườm của Chung Mạn Ngọc, cầm dĩa ăn một miếng trái cây:
 
 
“Vu Khiết,   thích cái đồng hồ Swatch đó , tớ mua tặng  một chiếc nhé?”
 
 
Chung Mạn Ngọc và Vu Khiết cùng lúc trợn tròn mắt  Tiêu Dương, Hạ Tiểu Ba và Từ Dương thì thấy việc Tiêu Dương đột nhiên đổi chủ đề  vẻ khó hiểu.
 
 
Vu Khiết: “Gì cơ?!”
 
 
Chung Mạn Ngọc: “Tiêu Dương! Cậu  ý gì?!”
 
 
Tiêu Dương  để ý đến Chung Mạn Ngọc,   tiếp tục hỏi Vu Khiết: “Swatch ,  một mẫu đồng hồ mới,    tớ tặng  ?”
 
 
Vu Khiết liếc  Chung Mạn Ngọc, thấy ánh mắt cô  đầy vẻ sắc lạnh, vội vàng lắc đầu: “Tớ  ! Cậu đừng tặng tớ!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-11.html.]
 
Chung Mạn Ngọc lạnh giọng: “Tiêu Dương! Cậu tặng đồng hồ cho Vu Khiết là  ý gì!”
 
 
Tiêu Dương  : “Có ý gì ! Vu Khiết   là bạn  của  ? Tớ tặng cô  một chiếc đồng hồ thì  vấn đề gì?”
 
 
Vu Khiết vội vàng : “Tiêu Dương,  đừng đùa nữa, trò đùa   vui .”
 
 
Chung Mạn Ngọc mặt như sương giá: “Tiêu Dương, tớ chỉ  xem    xin  tớ  thôi,    tặng thì thôi,  lôi Vu Khiết   gì?”
 
 
Từ Dương và Hạ Tiểu Ba  , hóa  là Chung Mạn Ngọc  Tiêu Dương tặng cô  đồng hồ.
 
 
Hạ Tiểu Ba  đỡ: “Tiêu Dương chỉ thích đùa thôi…”
 
 
Nói xong,   liên tục nháy mắt với Tiêu Dương.
 
 
Từ Dương cũng kéo Tiêu Dương, bảo  đừng phát điên.
 
 
Tiêu Dương  thở dài: “Tớ thật sự  tặng Vu Khiết.”
 
 
Vu Khiết là   tam quan khá chính trực, khi học đại học, cô  phát hiện những hành vi lung tung của bạn  ,  ám chỉ cho Tiêu Dương  nhiều .
 
 
Tiếc là lúc đó  là một thằng ngu 24K, thích tự ám thị bản , bào chữa cho hành vi của đối phương,  hiểu  lời Vu Khiết .
 
 
Chỉ riêng điều  thôi, mua một chiếc đồng hồ Swatch tặng cô  thì đáng là gì.
 
 
Vu Khiết liên tục nháy mắt với Tiêu Dương: “Tiêu Dương,  đừng đùa nữa. Cậu tặng cho Mạn Ngọc !”
 
 
Tiêu Dương  Chung Mạn Ngọc đầy lửa giận,  mỉm: “Cô  ? Cứ để cô   tìm Lưu Khải mà bảo mua .”
 
 
Mấy   mặt đều giật , Hạ Tiểu Ba và Từ Dương   Chung Mạn Ngọc còn  quan hệ với Lưu Khải lớp ba.
 
 
Vu Khiết thì rõ ràng là  Lưu Khải đang theo đuổi Chung Mạn Ngọc.
 
 
Chung Mạn Ngọc   Tiêu Dương     đang câu hai .
 
 
Mà thì  chứ, con gái  thì cả vạn  theo đuổi,   đồng ý ở bên Tiêu Dương !
 
 
“Tiêu Dương, tớ và Lưu Khải chỉ là bạn bè!”
 
 
Tiêu Dương trêu chọc  Chung Mạn Ngọc: “Tớ và  là gì?”
 
 
Chung Mạn Ngọc lý sự cùn: “Cũng là bạn bè!”
 
 
Đồng cảnh ngộ , Lưu Khải  cũng là lốp dự phòng  xe buýt thôi.
 
 
Chơi đến đây Tiêu Dương   tiếp tục nữa,  thu  nụ ,  Chung Mạn Ngọc nghiêm túc :
 
 
“Thôi  , Chung Mạn Ngọc, tớ    bạn với . Cái trò chơi  tớ  hứng thú chơi tiếp với .”
 
 
Mắt Chung Mạn Ngọc đẫm lệ: “Tiêu Dương,   ý gì?”