Rất nhiều bạn học bình luận  bài  đều nghĩ đây là một trò đùa, nếu thực sự  bắt thì sẽ   cảnh  chuyện bên ngoài đồn cảnh sát, nhà trường cũng  đuổi học từ lâu .
 
 
Dưới phần bình luận,   thi  trêu chọc.
 
 
“Trong nước cấm súng, xin đừng móc lung tung!”
 
 
“Tiến một bước là hoàng hôn, xin hãy giữ  trong sạch.”
 
 
“Chắc là giá cả  đàm phán , cô gái  chịu, đường ai nấy !”
 
 
“Nghi ngờ nghiêm trọng thằng cha  xong việc  trả tiền, đúng là  mất mặt đàn ông!”
 
 
“Bàn về tinh thần và áp lực học tập của sinh viên đại học đương đại.”
 
 
“Sự thật! Sao gần đây chi phí  hộp đêm  tăng vọt, hóa  là  nội gián!”
 
 
“Anh bạn  lầu~  địa chỉ ? Xin nhắn tin riêng cho ~”
 
 
Có mấy bình luận khiến Tiêu Dương tự  cũng bật ,  cứ như thật, như thể  tận mắt chứng kiến.
 
 
Tần Mộng Nghiên lo Tiêu Dương cảm xúc   ảnh hưởng, bèn gập máy tính : “Đi thôi, chúng   ăn. Những lời đồn nhảm  mấy ngày nữa là sẽ tan biến thôi.”
 
 
Tiêu Dương cũng  bây giờ  tức giận cũng vô ích,  nhặt điện thoại lên, phát hiện điện thoại    đập nát!
 
 
Nghĩ trong xe còn  một cái điện thoại mới mua, Tiêu Dương gật đầu:
 
 
“Đi thôi! Ăn cơm  !”
 
 
Lúc    nhiều nhà hàng mở cửa,  tùy tiện tìm một quán gần bệnh viện.
 
 
Tiêu Dương: “Em     ăn  đồ cay , bây giờ  ăn  lẩu mala ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên: “Cay nhẹ  tính là cay.”
 
 
Tiêu Dương thở dài: “Phụ nữ ai cũng thế  . Thật khó lường.”
 
 
Tần Mộng Nghiên: “Sao  khó lường, chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi mà, khiến   cảm thán thế ?”
 
 
Tiêu Dương: “Hôm nay Thi Gia Mộc , em còn  thèm  lấy một cái.”
 
 
Tần Mộng Nghiên mỉm  duyên dáng: “Sao,  hy vọng em vẫn còn lưu luyến   ?”
 
 
Tiêu Dương  hì hì: “Cũng  đến nỗi đó.”
 
 
Tần Mộng Nghiên khinh thường : “Chỉ cần lúc đó em    thêm hai cái, với tính cách của , bữa cơm hôm nay khỏi cần ăn luôn.”
 
 
Tiêu Dương: “.......”
 
 
“Đến mức đó ! Anh với em  quan hệ gì,   tư cách can thiệp  chuyện của Tần đại tiểu thư em ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên đặt đũa xuống: “Tiêu Dương,  là ngựa hoang, lòng  phiêu bạt, nên quan hệ của chúng  thế  là  .”
 
 
Tiêu Dương: “Người phiêu bạt, nên mới cần tình yêu.”
 
 
Tần Mộng Nghiên: “Cái  cần là tình yêu lớn lao, em  cho , em nhỏ nhen, em  tính chiếm hữu mạnh,  còn là kiểu tiểu thư, xin  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-193.html.]
 
Tiêu Dương: “Được thôi,  thì  đây cũng xin hàng.”
 
 
Tần Mộng Nghiên  : “Sao, em khéo léo từ chối  là   ‘đường ai nấy ’ ?”
 
 
Tiêu Dương nâng cốc : “Làm bạn thôi.”
 
 
Tần Mộng Nghiên nâng cốc  cụng với Tiêu Dương: “Làm bạn.”
 
 
Trong lòng Tiêu Dương khinh thường, giữa nam và nữ mà  tình bạn thuần khiết thì  đổi tên đổi họ. Tần Mộng Nghiên em  tự lừa dối ,  thì  chiều em thôi.
 
 
Ăn cơm xong, Tần Mộng Nghiên  với Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương,  xem phim với em  , em  ngủ .”
 
 
Tiêu Dương  gian: “Quan hệ bạn bè mà xem phim suất chiếu đêm ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên đánh Tiêu Dương một cái: “Bạn bè tại   thể xem phim suất chiếu đêm chứ,  ngủ đến tám giờ tối, về nhà  ngủ  ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Được! Em   là ,   lấy xe đây, em  yên ở đây đừng nhúc nhích.”
 
 
“Không, em    một  ở đây, em  cùng .”
 
 
Tiêu Dương thanh toán xong, dẫn Tần Mộng Nghiên  đến bãi đậu xe lấy xe.
 
 
Tiếng gầm rú của chiếc Mercedes-Benz G-Class giữa đêm khuya vang lên ở bệnh viện, rạp chiếu phim  nhất bây giờ cũng chỉ  ở trung tâm thương mại Nghi Thành,  trực tiếp lái xe đến đó.
 
 
Suất chiếu đêm   nhiều lựa chọn, Tần Mộng Nghiên thấy phim 《Lăng mộ kỳ bí 2》, bèn quyết định chọn bộ .
 
 
Chất lượng phim khá bình thường, Tiêu Dương kiên nhẫn xem hết cùng Tần Mộng Nghiên, hai    khỏi rạp.
 
 
Tần Mộng Nghiên: “Em  ngưỡng mộ Angelina Jolie, một nữ diễn viên  thể  vai chính duy nhất trong một bộ phim b.o.m tấn.”
 
 
Phụ nữ so với đàn ông trong giới điện ảnh quả thực   nhiều bất lợi.
 
 
Tiêu Dương: “Vậy nên  bạn với  là để  đóng phim ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên  tức giận: “Anh rõ ràng   , tại   cố tình  như ?”
 
 
Tiêu Dương  : “Em thực sự thích đóng phim đến  ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên khẽ : “Em   trải nghiệm những cuộc đời khác  trong phim.”
 
 
Tiêu Dương thấy ánh mắt mơ màng của Tần Mộng Nghiên, trong lòng khẽ rung động: “Được thôi, vai thu ngân  dành cho em.”
 
 
Tần Mộng Nghiên mừng rỡ khôn xiết, vòng tay ôm lấy cánh tay Tiêu Dương: “Thật hả ?”
 
 
Tiêu Dương gật đầu: “Thật mà, nhưng em  ký hợp đồng với .”
 
 
Tần Mộng Nghiên  chút do dự đồng ý: “Không thành vấn đề.”
 
 
Tiêu Dương: “Thời hạn hợp đồng là bảy mươi năm.”
 
 
--- Chương 117: Chuyện Bại Lộ? ---
 
 
Tắm rửa xong xuôi,  xong chứng nhận điều trị ở quầy y tá,  đến gặp bác sĩ để  tất thủ tục xuất viện,   quầy thu phí thanh toán là  thể  viện.