Một bàn tay vỗ  đầu Long Vũ:
 
 
“ hỏi thì trả lời, đừng  lằng nhằng!”
 
 
Long Vũ vội vàng gật đầu lia lịa: “Được  ,  hỏi ! Anh Dương,  hỏi.”
 
 
Tiêu Dương suy nghĩ một lát: “Tại    ở đây?”
 
 
“Buổi tối chúng  thấy Hoàng Hi Dung say rượu bên đường, liền đưa cô   khách sạn. Ai ngờ   lén lút  theo ...”
 
 
“Cô  tại   say?”
 
 
“ thật sự  !”
 
 
“Các  đưa cô   khách sạn định  gì?”
 
 
Long Vũ do dự, lẽ nào   là  kèm tiếng Anh?
 
 
Hay là   ngó cơ thể cô ?
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Do dự  lâu, Long Vũ nặn  một nụ  còn  hơn :
 
 
“Chỉ là lo cô  gặp nguy hiểm, nên đưa cô  về khách sạn ngủ...”
 
 
Chát!
 
 
Lại một cái tát nữa, Tiêu Dương  lạnh: “Mày nghĩ tao là thằng học sinh cấp ba   nghiệp chắc?!”
 
 
Long Vũ kêu oan:
 
 
“Anh Dương! Anh chẳng    nghiệp cấp ba ?! Mới hôm  thi đại học xong mà!”
 
 
Tiêu Dương lập tức như  sét đánh ngang tai, kinh ngạc tột độ! Gì cơ? Mình   nghiệp cấp ba?
 
 
... !... Cô Hoàng?!
 
 
Cô  rõ ràng ...
 
 
Anh buông Long Vũ , loạng choạng  đến bên giường. Hoàng Hi Dung  mắt nhắm mắt mím môi, vẻ  kiều diễm như đang nhỏ lệ, bộ quần áo xộc xệch càng  tôn lên vẻ  của cô. Nửa bầu n.g.ự.c trắng ngần lồ lộ khiến Tiêu Dương nhất thời ngẩn ngơ.
 
 
Anh  đầu  tấm gương trong nhà vệ sinh. Trong gương,  đang mặc áo sơ mi trắng và quần kaki,  mặt  còn vẻ phong trần sương gió  bao năm bôn ba nữa, mà tràn đầy sức sống và tuổi trẻ.
 
 
Đây chắc chắn là mơ,    thể tin ,   vụ tai nạn máy bay cũng chỉ là một giấc mơ!
 
 
Tiêu Dương xông  nhà vệ sinh, mở vòi nước, từng đợt từng đợt rửa mặt ,     gương hết   đến  khác.
 
 
Trời đất quỷ thần ơi, hồi trẻ   trai đến  ? Thật đáng sợ!
 
 
Long Vũ thấy Tiêu Dương   nhà vệ sinh, liền đạp nhẹ  thằng  Nhị Hạo đang giả vờ ngủ, hạ giọng: “Đừng  giả vờ nữa!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-2.html.]
 
Nhị Hạo mở hé một mắt  đại ca . Trông thật buồn .
 
 
“Giờ   để ý đến chúng  ! Kia  cái bình chữa cháy... Tao tiếp tục thu hút sự chú ý, mày cầm bình chữa cháy đánh ngất  !...”
 
 
Long Vũ  nhỏ xong  tiếp tục rên rỉ khẽ. Nhị Hạo nội tâm giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn nhích , nhặt cái bình chữa cháy ở góc phòng lên, men theo tường di chuyển đến cửa nhà vệ sinh...
 
 
Tiêu Dương ngây   chính  trong gương, giấc mơ  thật sống động! Chợt liếc mắt, ơ? Phía  trong gương  một  đang giơ một cái bình màu đỏ, hình như  đập ...
 
 
--- Chương 2 Giấc mơ  dài ---
 
 
Long Vũ  thấy tiếng “rầm” một tiếng, rõ ràng là âm thanh của vật cùn đánh trúng. Nhị Hạo hoảng loạn chạy : “Long Ca, ...”
 
 
Long Vũ gắng gượng  dậy,  màng đến vết đau ở hạ bộ và  mặt,  đến cửa nhà vệ sinh, chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: Tiêu Dương  ngã xuống đất, m.á.u chảy lênh láng từ đầu...
 
 
Nhị Hạo lắp bắp: “Long Ca...     thật sự c.h.ế.t  chứ...”
 
 
Long Vũ đau đớn  xổm xuống, thấy cổ Tiêu Dương đầy máu, đưa ngón trỏ đến lỗ mũi  cảm nhận một chút,  lắc đầu: “Vẫn còn thở, nhưng  yếu.”
 
 
Nhị Hạo buột miệng: “Có nên gọi cấp cứu ?!”
 
 
Long Vũ tức giận : “Mày đúng là đồ ngu si ! Tao bảo mày đánh ngất thôi, mày suýt nữa đánh c.h.ế.t  ! Con nhỏ  thì  chúng  bỏ thuốc mê, còn thằng ch.ó  thì  chúng  đánh  nông nỗi , sống c.h.ế.t còn là vấn đề. Mày   tù mọt gông ?”
 
 
“Vậy   ?”
 
 
Long Vũ bình tĩnh : “Đi. Chúng  chạy trốn ngay trong đêm! Trước tiên đến Việt Nam,  chuyển sang Lào,  xe dù đến Campuchia, cuối cùng  thuyền vượt biên sang Thái Lan!”
 
 
Nhị Hạo nghiến răng: “Long Ca, nếu thằng  chết, con nhỏ  tỉnh dậy cũng sẽ báo cảnh sát, chi bằng   thì  tới cùng...?”
 
 
Nói xong,   động tác cắt cổ.
 
 
Long Vũ tát một cái  trán Nhị Hạo: “Cắt cổ cái mả  mày! Đừng  gây thêm chuyện nữa, , chúng  mau .”
 
 
Tiêu Dương khó nhọc mở mắt, đầu đau như búa bổ, đặc biệt là phần  gáy. Anh đưa tay sờ   gáy, đập  mắt là vệt m.á.u lớn  lòng bàn tay.
 
 
Anh khó khăn bò dậy,  thấy một bình chữa cháy  vứt  sàn. Trong gương, mặt và cổ  đều dính máu,  vịn tường   khỏi nhà vệ sinh.
 
 
Anh thấy Hoàng Hi Dung vẫn đang   giường.
 
 
Anh  tới, nhẹ nhàng đẩy cô một cái: “Cô Hoàng. Cô Hoàng! Tỉnh dậy .”
 
 
Tiêu Dương khẽ đẩy, cặp n.g.ự.c lớn  n.g.ự.c Hoàng Hi Dung liền rung lên, nhưng giờ phút  Tiêu Dương     ý nghĩ nào khác.
 
 
“Cô Hoàng!”
 
 
Gọi mãi mà Hoàng Hi Dung   chút phản ứng nào, Tiêu Dương cắn răng, run rẩy đưa bàn tay “tội ” , hung hăng túm lấy n.g.ự.c cô một cái!
 
 
Oa! Cái cảm giác ! Độ đàn hồi !
 
 
Mình đối xử với cô  như  mà cũng  phản ứng?!