Tiêu Dương: “Dạo   ăn khó khăn, thị trường ảm đạm, chiếc xe đó bán , mua chiếc   cũng .”
 
 
Tôn Vân Vân  tin: “Sao  thể chứ,  thấy quảng cáo công ty  tràn ngập khắp nơi. Anh   công ty  bây giờ  ăn càng ngày càng lớn.”
 
 
Tiêu Dương mặt khổ sở: “Toàn là vẻ ngoài hào nhoáng cả!     trong công ty đá  , bây giờ cuộc sống chật vật lắm.”
 
 
Tôn Vân Vân thấy  thì  tin: “Vậy để   đổ xăng cho  nhé?”
 
 
Tiêu Dương bật : “Thôi ,  gọi cho công ty bảo hiểm .”
 
 
Anh  lướt qua đồng hồ  điện thoại.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tiêu Dương  gian xảo  với Tôn Vân Vân: “ thật sự  một chuyện  nhờ cô giúp.”
 
 
Mũ bảo hiểm của Tôn Vân Vân Tiêu Dương  đội .
 
 
Tiêu Dương cưỡi chiếc Ducati 999, đeo kính râm phóng nhanh đến khu học xá mới của Đại học Bằng Thành.
 
 
Hoàng Hi Dung đang định gọi điện cho Tiêu Dương, bảo  chờ tại chỗ,  ngờ   thấy một tiếng gầm rú.
 
 
Một chiếc Ducati màu vàng ôm cua, dừng   mặt Hoàng Hi Dung giữa  nhiều .
 
 
Tóc Tiêu Dương dựng ngược như   "gia tộc chôn vùi tình yêu" rửa tội, đeo kính râm trông cực kỳ ngầu.
 
 
“Em yêu, thấy , dáng  lái xe   trai ?”
 
 
“Vừa nãy cú ôm cua đó  đỉnh của chóp ?”
 
 
Hoàng Hi Dung thấy đầu gối Tiêu Dương đều cọ đỏ cả ,  nhịn  : “Đẹp trai! Rất  trai!”
 
 
“Anh lấy chiếc mô tô  ở   ?”
 
 
Tiêu Dương  đồng tình: “Ủa! Sao  thể gọi là mô tô chứ, đây là xe phân khối lớn, mô tô là thứ đồ ẻo lả mới !”
 
 
Hoàng Hi Dung vỗ nhẹ Tiêu Dương: “Anh đừng tưởng em  , xe phân khối lớn cũng là mô tô mà!”
 
 
Tiêu Dương đội mũ bảo hiểm của Tôn Vân Vân lên đầu Hoàng Hi Dung, Hoàng Hi Dung lập tức ngửi  đây là mũ bảo hiểm của con gái.
 
 
Lòng cô chùng xuống, nhưng   gì.
 
 
Cô vòng tay ôm eo Tiêu Dương, đầu tựa  lưng .
 
 
“Ngồi vững  nhé! Chúng  về nhà thôi!”
 
 
Tiêu Dương phóng như bay trong gió, phía  chở một cô gái, cảm thấy  lúc  chính là  chiến thắng trong cuộc đời.
 
 
Giữa bao ánh mắt ngưỡng mộ, Tiêu Dương lái chiếc Ducati về đến  nhà:
 
 
“Hay là chúng  ăn ở  nhà, ăn trưa xong em còn  thể nghỉ ngơi một chút.”
 
 
Hoàng Hi Dung tháo mũ bảo hiểm: “Trong tủ lạnh  đồ ăn, cứ ăn tạm chút gì đó .”
 
 
Tiêu Dương tháo kính râm: “Cũng ! Tối nay chúng   ăn mừng thật hoành tráng!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-241.html.]
 
Về đến nhà, Hoàng Hi Dung lòng nặng trĩu trở  bếp nấu cơm, Tiêu Dương  ban công,  định hút thuốc.
 
 
Điện thoại hiển thị một  lạ.
 
 
Tiêu Dương  máy: “Alo, ai đấy ạ?”
 
 
“Tiêu Dương, chiếc xe  rõ ràng là của con gái  mà!”
 
 
Nghe thấy Tôn Vân Vân gào thét ở đầu dây bên , Tiêu Dương  phá lên:
 
 
“ mua xe cũ   ?”
 
 
Tôn Vân Vân tức điên lên: “Anh đừng  mà! Anh lái xe của  , còn bắt  đợi xe cứu hộ của công ty bảo hiểm cho , đúng là  !”
 
 
Tiêu Dương  : “Đâu  là  trả cô! Chiều nay  trả cô  ?”
 
 
Tôn Vân Vân hỏi ngược : “Chứ còn gì nữa? Còn  chiếm xe của  ?”
 
 
Tiêu Dương nghi hoặc: “Ủa,  cô   điện thoại của ?”
 
 
Tôn Vân Vân đắc ý: “ tự nhiên  cách của  chứ!”
 
 
Tiêu Dương dường như  thấy Hoàng Hi Dung kêu lên trong bếp: “Thôi  , chiều nay  trả xe cô,  cúp máy đây!”
 
 
“Khoan !  còn   xong mà!”
 
 
Tôn Vân Vân chỉ  thấy tiếng tút tút trong điện thoại, tức đến giậm chân.
 
 
Tiêu Dương chạy vội  bếp, phát hiện ngón trỏ của Hoàng Hi Dung  cẩn thận  d.a.o cắt, m.á.u  thấm  .
 
 
Anh vội vàng nắm lấy tay Hoàng Hi Dung: “Em đừng cử động vội, ở nhà  cồn i-ốt và Vân Nam Bạch Dược,   lấy.”
 
 
Tiêu Dương xịt cồn i-ốt lên vết thương,  đó rắc Vân Nam Bạch Dược, cầm băng gạc băng bó cho Hoàng Hi Dung.
 
 
“Lần  chú ý một chút nhé, may mà vết thương  sâu.”
 
 
Hoàng Hi Dung  Tiêu Dương đang quan tâm, lòng thắt , mùi hương từ chiếc mũ bảo hiểm   như một cơn ác mộng vương vấn cô.
 
 
“Không  , để em nấu cơm.”
 
 
Tiêu Dương ngăn Hoàng Hi Dung : “Đã thế   thì nấu nướng gì nữa,  gọi   mang đồ ăn lên.”
 
 
Lúc ăn cơm Hoàng Hi Dung vẫn  mấy vui vẻ, Tiêu Dương dù  chậm hiểu đến mấy cũng nhận  tình hình  đúng.
 
 
Nhớ  tình hình hôm nay, vấn đề chắc chắn là do chiếc mô tô.
 
 
“Chiếc mô tô đó là  mượn của một  bạn, chiều nay  trả  cho  .”
 
 
Tiêu Dương  Hoàng Hi Dung đang ủ rũ: “Nếu em  tin, tối nay  gọi cô  cùng chúng   ăn một bữa, để em  quen.”
 
 
Nghe  câu trả lời của Tiêu Dương, hòn đá trong lòng Hoàng Hi Dung cuối cùng cũng rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm: “Không cần . Hai  cứ  ăn .”
 
 
Tiêu Dương : “Em thi xong  ăn mừng,  với cô   ăn thì tính là chuyện gì chứ. Thật sự   những chuyện em nghĩ , em cứ yên tâm mà thi.”