Cả phòng họp im phăng phắc, Tiểu Chung cúi đầu  Lâm Tiểu Phong mắng xối xả, run rẩy.
 
 
Bầu  khí  trường chìm  băng giá, kéo dài gần một phút.
 
 
Lâm Tiểu Phong thở dài,  đó hỏi một cô gái khác:
 
 
“Yến Tử, bên em thế nào ?”
 
 
Cô gái tên Yến Tử cầm sổ ghi chép  dậy,  theo sổ:
 
 
“Tổng cộng  mười ba cơ quan truyền thông giải trí, sáu ở Kinh Thành, hai ở Thượng Hải, năm cơ quan truyền thông trong tỉnh. Ngoài , các nền tảng mạng lớn cũng sẽ  mặt.”
 
 
“Chiều nay họ sẽ đến, em  đặt phòng khách sạn xong xuôi. Ngoài chi phí   và ăn ở trọn gói, còn sẽ chuẩn  thêm một phong bì đỏ cho các  chị phóng viên.”
 
 
“Ngoài , em  xem xét tất cả các bản nháp câu hỏi trong phần hỏi đáp hôm nay, những câu hỏi  thể gây tranh cãi  yêu cầu họ hủy bỏ.”
 
 
Lâm Tiểu Phong hài lòng gật đầu: “Tốt lắm! Rất .”
 
 
Sau đó  sang vị quản lý phụ trách tài chính: “Tổng Lại,  tính lương cho Tiểu Chung .”
 
 
Quay đầu  với Tiểu Chung đang mê mẩn Tần Mộng Nghiên:
 
 
“Cậu bây giờ  thể rời phòng họp, cũng  cần bàn giao công việc nữa, lát nữa sẽ thanh toán lương cho .”
 
 
Tiểu Chung cúi gằm mặt, ủ rũ bước  khỏi phòng họp,  khi   quên liếc  Tần Mộng Nghiên thêm hai cái.
 
 
Tiêu Dương xem mà thấy vui.
 
 
Lâm Tiểu Phong vỗ bàn,  lớn:
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“ xin nhắc  một  nữa, chúng  bây giờ đang đánh trận, phàm là kẻ lười biếng, kẻ  mát ăn bát vàng, công ty sẽ  giữ  !”
 
 
“Có khả năng , thì c.h.ế.t tiệt hãy  việc cho tử tế,   , thì cút ngay cho !”
 
 
Lâm Tiểu Phong một loạt thao tác nhanh gọn, dứt khoát.
 
 
Chỉ trong chốc lát  sắp xếp   đấy tất cả  việc.
 
 
Lâm Tiểu Phong chạy   bộ quy trình một  nữa,  khi xác nhận   vấn đề gì mới tắt máy chiếu.
 
 
“Được , nhân viên hành chính, bây giờ cho   lầu mang cơm hộp lên. Ăn xong thì ai về vị trí nấy,   việc của  .”
 
 
Mọi  rời khỏi phòng họp, Lâm Tiểu Phong   Tiêu Dương, lông mày vẫn nhíu chặt.
 
 
Tiêu Dương  : “Có chuyện gì thế?”
 
 
Lâm Tiểu Phong thở dài: “ lo bên Từ Chinh sẽ  vấn đề...”
 
 
Tiêu Dương thu  nụ : “Còn vấn đề gì nữa, tiền chẳng   đưa cho    ?”
 
 
Lâm Tiểu Phong gật đầu: “Tốt nhất là thế. Mấy lão Thượng Hải  thật sự  dễ đối phó, khôn lỏi c.h.ế.t tiệt!”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-298.html.]
Hai  tán gẫu một lát, nhân viên công ty mang cơm hộp  phòng họp.
 
 
Tiêu Dương và Lâm Tiểu Phong  trong phòng họp, mở cơm hộp , bắt đầu ăn.
 
 
Không  gì khác, từ khi bắt đầu  phim công ích, cơm hộp  lầu studio của Vương Kim luôn  hợp khẩu vị Tiêu Dương.
 
 
Thơm ngon đến lạ!
 
 
Vừa ăn   mấy miếng, Tần Mộng Nghiên bưng cơm hộp bước  phòng họp,  cạnh Tiêu Dương, mùi hương đặc trưng   cô  thoảng qua.
 
 
“Bên ngoài  còn chỗ,   phiền hai   chuyện chứ?”
 
 
Lâm Tiểu Phong trêu chọc  Tiêu Dương một cái: “Không  , chuyện cần bàn  bàn xong hết , em cứ  đây ăn .”
 
 
Tiêu Dương cúi đầu ăn cơm, im lặng   gì.
 
 
Lâm Tiểu Phong ăn vài miếng cơm: “Tổng Tiêu,  khi kết thúc công việc ở đây  ngày mai,  sẽ đến Sương Đô, bên đó cũng còn một đống việc.”
 
 
Cơm trong miệng Tiêu Dương còn  nuốt xong,  hì hì: “Tổng Lâm,     cần báo cáo với  .”
 
 
Tần Mộng Nghiên bỏ miếng thịt trong hộp cơm của   hộp cơm của Tiêu Dương: “Em  thích ăn cái .”
 
 
Tiêu Dương vẻ mặt cạn lời: “Em  thích thì đổ cho ? Anh là Toby nhà em ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên mỉm : “Trước đây  chẳng   thích ăn món  ?”
 
 
Tiêu Dương mặt đen sì: “Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ,  chẳng lẽ  thể  đổi ?”
 
 
Tần Mộng Nghiên  Tiêu Dương với ánh mắt chăm chú: “Vậy    đổi ?”
 
 
Lâm Tiểu Phong ho khan hai tiếng: “Khụ khụ ~ ừm ~  ăn xong ,  ngoài xem còn việc gì , hai  cứ từ từ ăn .”
 
 
--- Chương 184: Chủ nhân chiếc Ferrari ---
 
 
Tiêu Dương  khổ sở khuyên răn bạn trai cũ của Trương Lộ rằng  là "lợn nái đeo áo ngực", đủ kiểu chiêu trò,  đánh  mắng.
 
 
Đến lượt  thì    chuyện như .
 
 
Tiếng gầm rú của chiếc Ferrari  như đang chế giễu , bây giờ Tần Mộng Nghiên  như   chuyện gì mà hỏi ngược  .
 
 
Sao  giải thích  lên xe ai?
 
 
Đã  ?
 
 
“ là  lớn lên  cờ đỏ,  giáo dục tam tòng tứ đức, thủy chung son sắt,   thể đổi mặt nhưng  đổi lòng.”
 
 
Tần Mộng Nghiên  Tiêu Dương  ,  nhịn  mỉa mai: “Ha ha, lớn lên  cờ đỏ,  là  cờ sắc màu?”
 
 
Tiêu Dương đặt đũa xuống: “Dưới cờ đỏ cũng , cờ sắc màu cũng , ít nhất  lấy tấm lòng chân thành mà soi tỏ vầng trăng sáng.”
 
 
Tần Mộng Nghiên  ánh mắt cháy bỏng của Tiêu Dương, cúi đầu, khẽ :
 
 
“Anh  nhất nên  những lời  với hai cô hồng nhan tri kỷ của .”