Tiêu Dương dứt khoát từ chối: "Không ! Nói nghiêm túc, đây là  đầu tiên chúng   ăn, trong vòng một tuần  giao hàng."
 
 
Chu Văn Bân thở dài: "Trong vòng một tuần, cộng với hàng trong kho, nhiều nhất cũng chỉ sản xuất  hai trăm ngàn bộ, còn tám trăm ngàn bộ nữa,   là Tôn Ngộ Không cũng  biến  ."
 
 
"Ông chủ Chu, nếu    thể đáp ứng yêu cầu của bên họ,   đừng mong  ăn với họ nữa."
 
 
Nhận  giọng điệu của  quá gay gắt, Tiêu Dương  dịu giọng một chút:
 
 
"Thế  ,     lấy lợi nhuận nữa."
 
 
“Anh cũng hạ bớt lợi nhuận xuống một chút, dù   điều hàng từ nơi khác với giá cao, cũng  đáp ứng yêu cầu của Abdullah.”
 
 
“Ông chủ Chu,  ăn   chỉ một ,  hiểu ý  chứ.”
 
 
Chu Văn Bân vô cùng cảm động:
 
 
“ hiểu mà Tiêu Dương,    đến mức   thì cứ yên tâm. Một tuần nữa  sẽ lo xong xuôi!”
 
 
“Kiểu dáng họ yêu cầu bên  cơ bản đều , chất lượng  sẽ kiểm soát chặt chẽ, sẽ  để   khó xử . Cứ yên tâm.”
 
 
Tiêu Dương: “Về mặt năng lực sản xuất vẫn cần tăng thêm.  dự đoán trong tương lai nhu cầu của họ sẽ dần chuyển   sang thị trường trong nước,   đơn hàng sẽ ngày càng nhiều, ông chủ Chu,  nên suy nghĩ kỹ về việc  .”
 
 
Chu Văn Bân hiểu ẩn ý của Tiêu Dương,   nếu  đáp ứng  yêu cầu của  ,  khác chỉ  thể ăn thịt, còn   chỉ  húp nước.
 
 
“ hiểu, yên tâm , chuyện mở rộng năng lực sản xuất   bắt tay   , khoản vay cũng sẽ sớm  giải ngân thôi.”
 
 
Nói là , nhưng Tiêu Dương vẫn  yên tâm, chuẩn  đến Đông Quan để giám sát việc giao hàng của họ,  để họ giảm chất lượng mà chỉ đáp ứng  lượng.
 
 
Tiêu Dương ở  nhà máy của Chu Văn Bân suốt một tuần, thậm chí còn ở  đó.
 
 
Tiêu Dương chạy  chạy  giữa nhà máy của Vương Hưng Minh và Chu Văn Bân, hai ông  thấy Tiêu Dương nỗ lực như  cũng  cảm động.
 
 
Xe cũ  sửa xong, Đường Ái Liên và Tiêu Sơn mỗi  lái một chiếc xe đến nhà máy của Chu Văn Bân nhận hàng.
 
 
Con trai sắp  đại học, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, họ định thuê thêm một  nữa,  mua một chiếc xe mới.
 
 
Đường Ái Liên dặn dò Tiêu Dương: “Khoảng thời gian  hàng xuất nhiều, tụi    thời gian chăm sóc con, con tự lo cho bản  nhé!”
 
 
Tiêu Dương vỗ vỗ cửa xe: “Con  , Ba, Má! Mọi  chú ý an !”
 
 
Thấy từng chiếc xe tải rời , dặn dò cha  chú ý an , Tiêu Dương cuối cùng cũng trút  gánh nặng trong lòng:
 
 
“Ông chủ Chu, cuối cùng cũng xong xuôi.”
 
 
Chu Văn Bân cũng cảm khái một phen: “Tiêu Dương, tuần  còn để  vất vả chạy khắp nơi cùng , thật khổ cho .”
 
 
Tiêu Dương xua tay: “Giải quyết xong việc là  , mấy chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
 
 
Chu Văn Bân  chiếc Rolex Submariner  tay:
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-47.html.]
“Thời gian còn sớm, Tiêu Dương,  là tối nay uống một chén?”
 
 
Tiêu Dương lắc đầu: “Thôi, ông chủ Chu,  vẫn nên về thì hơn. Mẫu quần áo mùa đông vẫn đang trong quá trình thiết kế,   về giám sát.”
 
 
“Cậu đợi một chút.”
 
 
Chu Văn Bân   tòa nhà,  lâu  cầm một tập tài liệu đưa cho Tiêu Dương:
 
 
“Cậu cầm cái  .”
 
 
Tiêu Dương khó hiểu: “Ông chủ Chu, đây là...”
 
 
Chu Văn Bân  : “Ba vạn tệ! Cậu đừng chê ít, cũng đừng từ chối.”
 
 
“Tấm lòng của    rõ, quen  lâu như ,  là  thế nào   hiểu.”
 
 
“Sau ,  em   nhận , cũng đừng gọi  là ông chủ nữa, nể mặt thì gọi  một tiếng  Chu.”
 
 
Tiêu Dương đẩy tập tài liệu : “Vậy  sẽ gọi  một tiếng  Chu! Lúc đó    ,     cần tiền. Chỉ cần giải quyết xong việc là .”
 
 
Chu Văn Bân ném tập tài liệu  xe của Tiêu Dương:
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Đi  về về tốn tiền xăng, tiền phí cầu đường, thời gian   là tiền ?”
 
 
“Theo lý mà     chia ba mươi vạn tệ,  đây mới đưa cho  một phần mười thôi, đừng  như phụ nữ. Trên đường lái xe cẩn thận đấy.”
 
 
Chu Văn Bân  xong, vỗ vai Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương thấy  thể từ chối, mỉm  nhận tiền, lái chiếc Volkswagen POLO  về Nga Thành.
 
 
Về đến nhà,  thoải mái ngủ một giấc.
 
 
Mấy ngày  gặp Hoàng Hi Dung,  nghĩ chắc cô   hết giận .
 
 
Sáng sớm Tiêu Dương   đến ký túc xá của Hoàng Hi Dung, đến nơi thì thấy   ai mở cửa.
 
 
Giáo viên chủ nhiệm Chu Tường  tiếng động liền mở cửa hỏi Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương,  tìm cô giáo Hoàng ?”
 
 
Tiêu Dương thấy là Chu Tường, mặt  đỏ, tim  đập thình thịch mà  dối:
 
 
“Lần   một hạng mục thi đấu mới, em  đến hỏi cô giáo Hoàng để học hỏi kinh nghiệm.”
 
 
Chu Tường  nghi ngờ gì: “Cô giáo Hoàng  nghỉ việc ,   là về quê.”
 
 
“Quê ư?”
 
 
“ . Cuộc thi đó quan trọng lắm ? Hay là  nhờ giáo viên khác hướng dẫn cho  nhé?”
 
 
“Cô giáo Chu, quê cô giáo Hoàng ở  ạ?”