Xuống lầu, dì Phương kéo Hoàng Hi Dung , khẽ hỏi  nghi vấn trong lòng.
 
 
Hoàng Hi Dung  xong chỉ  mà  ,  trả lời câu hỏi của dì Phương, một  vấn đề vốn dĩ   đáp án.
 
 
Thời gian đến trưa.
 
 
Các giáo viên của trung tâm đào tạo  lượt đến, đa  các giáo viên đều tự mang cơm, một  giáo viên chuẩn  gọi đồ ăn ngoài. Tiêu Dương bèn để nhà hàng   lầu gửi mỗi  một suất cơm cho tất cả giáo viên và dì dọn dẹp.
 
 
“Cảm ơn chị chủ quán!”
 
 
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu ạ!!”
 
 
Các thầy cô giáo  bữa trưa thịnh soạn, ai nấy đều  đùa trêu ghẹo cặp trai tài gái sắc Tiêu Dương và Hoàng Hi Dung. Chị Phương cũng  cái  thiện cảm hơn về Tiêu Dương, ít nhất thì  trai trẻ  cũng  cách đối nhân xử thế.
 
 
Văn phòng của Hoàng Hi Dung là nơi cô dùng một . Tiêu Dương   mấy khẩu vị: “Hi Dung, đừng gắp đồ ăn cho ,   ăn nổi.”
 
 
Hôm nay, Tiêu Dương   một vòng quanh hai tầng lầu của trung tâm đào tạo. Về mặt giảng dạy thì    ý kiến gì, nhưng riêng về chuyện ăn uống thì vẫn  thể cải thiện  hơn.
 
 
“Hi Dung,   giáo viên và bộ phận hành chính của trung tâm sẽ ngày càng nhiều, thời gian học cũng sẽ kéo dài hơn. Cả học sinh lẫn phụ  đều  thể  nhu cầu. Theo ,  là  cải tạo một phòng học thành nhà ăn chuyên dụng. Anh  xem thực đơn, chất lượng món ăn và tình hình vệ sinh của quán ăn  lầu, đều khá . Sau   thể hợp tác lâu dài với họ để họ cung cấp suất ăn. Anh  trò chuyện một chút với quản lý của họ, giá cũng  đắt, nếu đặt theo suất ăn tập thể từ mười phần trở lên, một suất cơm kèm một đồ uống chỉ mười tám tệ.”
 
 
“Nhà ăn ư? Bây giờ   cần thiết. Cơ quan   mỗi mấy giáo viên, phụ  học sinh cũng sẽ  ăn ở đây. Nếu thật sự  ăn thì họ xuống lầu tìm nhà hàng nào đó thôi. Chuyện  đợi    cần thì hẵng tính, dù  tầng ba, tầng bốn cũng đang trống, nếu thật sự cần thì lúc đó  thuê của chủ nhà.”
 
 
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi Dung là nếu   cung cấp bữa ăn sẽ phát sinh nhiều rắc rối, ví dụ như an  thực phẩm, ví dụ như  khác  thể cho rằng cô  trục lợi từ đó, ví dụ như khẩu vị mỗi  khác ,    thể  thích món ăn của quán ăn đó.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Vì Hoàng Hi Dung   ý kiến riêng về chuyện , Tiêu Dương   thêm nữa mà chuyển sang chủ đề khác: “Được thôi. À , buổi chiều mấy em  lên lớp, lát nữa  cũng  đến công ty một chuyến. Chiều nay sẽ  hai cô gái đến, khi đó họ sẽ ở bên em, em  cần lo lắng về vấn đề an  nữa.”
 
 
Hoàng Hi Dung “ừm” một tiếng,   ở bên cạnh  thì đúng là nỗi lo về mặt an  sẽ giảm  phần nào.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-634.html.]
“Cô Hoàng! Con đến !”
 
 
Tiêu Dương  dứt lời, cửa văn phòng   một đứa trẻ nghịch ngợm đạp tung, thằng bé  chín mười tuổi, lao thẳng  lòng Hoàng Hi Dung, ôm chặt lấy eo cô  buông.
 
 
“Cô Hoàng! Con nhớ cô lắm!”
 
 
Hoàng Hi Dung đặt đũa xuống,  xoa đầu thằng bé nghịch ngợm: “Không  hôm qua mới gặp ... Bài tập hôm qua  xong ? Cô Trần  dạo  con ngoan lắm đó nha~”
 
 
Tiêu Dương   phụ nữ của   một đứa trẻ ôm chặt, mắt trợn trừng, lửa giận bốc lên,   dậy túm cổ áo thằng bé nghịch ngợm, xách bổng nó lên.
 
 
“Này  ! Nhóc con! Mày  cái gì đấy, lớn  mà còn ôm ôm ấp ấp cô giáo! Giáo viên ở trường  dạy mày nam nữ thụ thụ bất  ?!”
 
 
Bố của Hoàng Hạo Vũ là Hoàng Minh  việc ở Cục Tuyên truyền Bằng Thành,  là Trương Hà  ở đài truyền hình, cả hai đều là lãnh đạo. Từ nhỏ thằng bé   ông bà nuôi dưỡng, nâng niu cẩn thận. Có thể , từ khi sinh  đến nay, Hoàng Hạo Vũ  bao giờ  đối xử thô bạo đến .
 
 
Hoàng Hạo Vũ  Tiêu Dương nhấc bổng lên  trung, tay chân đạp loạn xạ, vẫy vùng như một chú chó con đang cố gắng bơi trong nước.
 
 
“Ơ? Chú là ai?!”
 
 
Tiêu Dương  nham hiểm: “He he! Chú là bạn trai của cô Hoàng!”
 
 
Hoàng Hạo Vũ sững , mắt láo liên  Tiêu Dương  lắc đầu nguầy nguậy: “Con  tin! Con  tin cô Hoàng  để chú  bạn trai cô  ! Chú  thế! Cô Hoàng  mà  mắt chú ?! Đồ mặt dày!”
 
 
Đứa nhỏ   chuyện hung dữ thật!
 
 
Mặt Tiêu Dương vốn dĩ   trắng lắm,  xong lời của thằng bé, giờ  càng đen hơn.
 
 
Hoàng Hi Dung  lời Hoàng Hạo Vũ  mà bật  khúc khích, che miệng, hiếm khi thấy Tiêu Dương  bẽ mặt.
 
 
Tiêu Dương sụ mặt xuống, tức đến mức mũi thở  khói, trẻ con bây giờ lớn lên trong môi trường gì thế , thật là quá đáng: “Tao  ? Nhóc con, mày   xem mày trông thảm hại đến mức nào , bố  mày   với mày là  thì đừng  ngoài dọa  ?”