Ông chủ bán màn hình tên Trương Thiệu Hoa,    ngờ Tiêu Dương    một nơi  là ý !
 
 
Hối hận đến nỗi vỗ đùi bôm bốp, cha  ơi lỗ to !
 
 
Nghĩ đến việc    sẽ học ở Bằng Thành, còn công ty thiết kế thời trang  ở Nga Thành, Tiêu Dương  thể chạy qua chạy  giữa hai nơi.
 
 
Anh liền bảo  của công ty ở Nga Thành đến Bằng Thành, tìm một văn phòng và thuê thêm một căn ký túc xá gần đó.
 
 
Tiện thể,  cũng đàm phán thành công hợp đồng quảng cáo  thang máy của tòa nhà văn phòng và các khu chung cư.
 
 
Đặt tên cho công ty thiết kế thời trang của  là ------- Công ty TNHH Thiết kế Thủy Tinh.
 
 
Công ty Thiết kế Thủy Tinh chỉ mất hai ngày để tạo  một mẫu quảng cáo,   video
 
 
Mà là các hình ảnh  trình chiếu như video, tương tự PPT.
 
 
Khi quảng cáo của công ty thiết kế thời trang xuất hiện  màn hình thang máy, Tiêu Dương vô cùng phấn khích.
 
 
Nhìn thoáng qua, Công ty Thiết kế Thủy Tinh của  thực sự  dáng dấp chuyên nghiệp, thể hiện thực lực hùng hậu và khả năng thiết kế mạnh mẽ.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tiêu Dương mời  Đường Ái Liên, Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh đến Bằng Thành, dẫn họ  xem thành quả mấy ngày qua của .
 
 
Chu Văn Bân khó hiểu: “Em trai,   hiểu lắm, em dẫn bọn   nhiều nơi thế , xem quảng cáo TV  tường là ý gì?”
 
 
Tiêu Dương  tủm tỉm : “Quảng cáo   đủ hấp dẫn ?”
 
 
Vương Hưng Minh  mấy bận tâm: “Chẳng  chỉ là quảng cáo TV đặt  tường thôi ,  còn công ty thiết kế Thủy Tinh gì đó,   từng  qua.”
 
 
Tiêu Dương đổ đầy vạch đen  trán: “Đó là công ty thiết kế của ......”
 
 
Đường Ái Liên ngạc nhiên: “Công ty thiết kế mà con  cho ông chủ Chu   chỉ  mấy  đó ? Có cần  quảng cáo ?”
 
 
“Con đang thử nghiệm! Nào nào, con  cho   , ví dụ như nhà máy quần áo trẻ em của  Chu, nếu  con đóng gói và phát  màn hình , tất cả những  chờ thang máy đều  thể  thấy. Hiện tại con  lắp đặt sáu mươi mấy chiếc, bao phủ hai tòa nhà văn phòng, bốn khu dân cư,   thử tính xem,  bao nhiêu   thể thấy quảng cáo nhà máy quần áo trẻ em của  Chu.”
 
 
Chu Văn Bân là một  tinh ranh,  xong liền hiểu : “Vậy nên, em kéo bọn  từ Hoàn Thành đến Bằng Thành là để bọn  trả tiền quảng cáo cho màn hình  đúng !”
 
 
Vương Hưng Minh cũng phản ứng kịp, Đường Ái Liên bực bội :
 
 
“Mẹ con bận tối mắt tối mũi, con  bảo  con đến trả tiền quảng cáo cho cái TV hỏng . Tiêu Dương, con  bệnh ?!”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-70.html.]
Tiêu Dương giải thích: “Mẹ! Không  là TV hỏng, là quảng cáo màn hình thang máy!”
 
 
“Biến ngay!”
 
 
Đường Ái Liên cùng Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh về ngay trong ngày.
 
 
Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh  giao thiệp với Tiêu Dương lâu như , vì giữ thể diện, cũng vì  hợp tác lâu dài  , mỗi  đầu tư ba vạn tệ.
 
 
Có còn hơn ,   kinh doanh online còn  tìm họ hàng bạn bè ,   gì đáng  hổ.
 
 
Cứ khai trương  !
 
 
Tiêu Dương hai ngày nữa sẽ nhập học, công ty thời trang  đổi tên,  chỉ  thời trang mà còn  quảng cáo thang máy.
 
 
Thế là Tiêu Dương  đăng ký một công ty mới -------- Truyền thông Quảng cáo Mộc Tinh, chuyên trách phát triển mảng quảng cáo thang máy.
 
 
Công việc mới bắt đầu,  cần quá quy củ, cứ dựng khung lên  .
 
 
Anh tìm một công ty môi giới đại diện, đăng ký công ty truyền thông và quy trình của công ty thiết kế ở Bằng Thành,    thời gian tự chạy, đành nhờ Hoàng Hi Dung giúp đỡ theo dõi thêm.
 
 
--- Chương 42 Khai giảng ---
 
 
Ngày 9 tháng 9, ngày nhập học của Đại học Bằng Thành.
 
 
Các sinh viên khác đều mang theo túi lớn túi nhỏ đến trường, Tiêu Dương thì hai tay , chỉ mang theo tài liệu và ví tiền. Anh  đến bảng thông báo,  qua lịch trình  định:
 
 
Ngày 9 tháng 9 nhập học, ngày 10 tháng 9 khám sức khỏe, ngày 11 tháng 9 kiểm tra thể lực, ngày 12 tháng 9 lễ khai giảng, ngày 13 tháng 9 kiểm tra trình độ tiếng Anh, ngày 14 tháng 9 nghỉ một ngày, từ ngày 15 tháng 9 cho đến  kỳ nghỉ Quốc khánh cuối tháng đều sẽ huấn luyện quân sự.
 
 
Khai giảng chính thức  đợi  Tết Quốc khánh.
 
 
Khi Tiêu Dương đang bận nộp tài liệu và đóng học phí, xung quanh xuất hiện một đám đàn ông vây quanh một cô gái. Tiêu Dương  kỹ  thì  là Chu Dĩnh cũng  đến trường.
 
 
Cô lạnh lùng, mặt mày khó chịu, tỏ  vô cùng bực bội với sự săn đón nhiệt tình của các đàn  xung quanh.
 
 
Khuôn mặt xinh   chút biểu cảm, toát  một vẻ lạnh lùng khiến  khác  giữ  cách.
 
 
Tiêu Dương chú ý đến  đàn ông trung niên bên cạnh cô, cao lớn, uy vũ, ngũ quan rõ nét, đang xách hành lý.
 
 
Chu Dĩnh  nét gì đó giống ông .
 
 
Chắc hẳn đó là cha cô, Chu Ái Quốc. Đây là  đầu tiên Tiêu Dương gặp ông  kể từ khi trùng sinh.