Cẩu Thối tỏ vẻ  sốt ruột, thô lỗ đáp: “ , chỉ cần mày đưa tao mười vạn tệ, chuyện hôm nay coi như xong! Nếu , hừ,  mày  coi chừng! Tao  một vạn cách khiến mày c.h.ế.t   chỗ chôn!”
 
 
Tiêu Dương  sức lắc đầu, : “Không ,  sợ  nhận tiền  vẫn  bỏ qua cho , thế  ,   ký cho  một tờ giấy cam kết  thứ gì đó, đảm bảo  khi nhận tiền sẽ  còn đến gây sự với  nữa.”
 
 
Cẩu Thối   con  khổng lồ mười vạn tệ  cho mờ mắt, chẳng nghĩ ngợi gì liền đồng ý: “Được! Không thành vấn đề! Chỉ cần mày trả tiền, tao lập tức ký!”
 
 
Tiêu Dương thấy , nhanh chóng nháy mắt  hiệu cho Tần Mộng Nghiên bên cạnh.
 
 
Tần Mộng Nghiên lộ vẻ bất lực, lườm Tiêu Dương một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy giấy bút từ trong túi xách .
 
 
Tiêu Dương cầm giấy bút  nội dung lên giấy,  đó đưa giấy bút cho Cẩu Thối, một  nữa nhấn mạnh: “Anh xem , xem xong thì ký tên, nếu   thực sự  yên tâm giao tiền cho , lỡ như  nhận tiền   đổi ý….”
 
 
Cẩu Thối lúc     mất lý trí,   hai lời liền giật lấy cây bút...
 
 
“Đây, ký xong , mau mau lấy tiền !”
 
 
Hắc hắc.
 
 
“Được, ký  là !”
 
 
Tiêu Dương lộ vẻ đắc ý, ánh mắt dán chặt  chữ ký bay lượn như rồng bay phượng múa của Cẩu Thối  tờ giấy.
 
 
Ngay khoảnh khắc , Tiêu Dương thầm  lạnh một tiếng trong lòng, biểu cảm  mặt  lập tức  đổi một trăm tám mươi độ. Nụ  giả tạo ban đầu biến mất  dấu vết,   đó là một nụ  lạnh lùng đến thấu xương.
 
 
Ngay  đó,  tùy tiện phất tay, giống như đang  lệnh cho thú cưng của  .
 
 
Trong khoảnh khắc, bốn vệ sĩ vạm vỡ, vẻ mặt lạnh lùng như những bóng ma, nhanh chóng lao tới, chớp mắt  bao vây chặt Cẩu Thối ở giữa.
 
 
Lúc  Cẩu Thối mặt mày ngơ ngác,    hiểu chuyện gì đang xảy . Khi  nhận  bốn vệ sĩ  đang   bằng ánh mắt như thể đang  một kẻ ngốc, trong lòng  khỏi dâng lên một nỗi bất an.
 
 
Điều khiến  kinh hãi hơn là sắc mặt của những vệ sĩ  vô cùng dữ tợn, như những con sói đói  thấy con mồi.
 
 
Cho đến lúc , Cẩu Thối mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhận  đại sự  ! Hắn lập tức biến sắc,    ngờ rằng tên nhát gan như chuột  mắt    đồng bọn!
 
 
“Mày... mày... mày rốt cuộc   gì? Ở đây  camera giám sát đấy! Mày tuyệt đối đừng  càn!”
 
 
Giọng Cẩu Thối run rẩy, tràn đầy sợ hãi và bất lực.
 
 
Tiêu Dương chỉ khinh miệt liếc  camera giám sát phía , bốn vệ sĩ  huấn luyện bài bản   ngầm hiểu ý di chuyển  hình, khéo léo
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-762.html.]
che khuất góc  của camera.
 
 
Sau đó, Tiêu Dương nhanh như chớp đưa tay  ,  chút lưu tình tát mạnh  mặt Cẩu Thối.
 
 
Chỉ  “chát” một tiếng giòn tan, bên má trái của Cẩu Thối lập tức hiện lên một vết tát rõ ràng.
 
 
“ĐM! Chế độ đãi ngộ hậu hĩnh! Để tao  coi chừng! Chết   chỗ chôn!”
 
 
Tiêu Dương   một cách tàn nhẫn, đồng thời dùng tay  ngừng vỗ  má Cẩu Thối. Ngay khi Cẩu Thối đang  đánh đến choáng váng, Tiêu Dương đột nhiên tăng thêm lực ở tay,  giáng thêm một cái tát vang dội  má  của Cẩu Thối.
 
 
Cái tát  khiến hai bên má của Cẩu Thối lập tức sưng vù, trông hệt như hai quả táo đỏ chín mọng.
 
 
“Dám nhăm nhe phụ nữ của tao?”
 
 
“Cái gã Chủ tịch rởm đời của bọn mày cũng xứng ?”
 
 
Tiêu Dương trợn mắt tròn xoe, nghiến răng nghiến lợi gầm lên. Lúc   như một con sư tử đực  chọc giận, sẵn sàng lao tới xé xác đối thủ  từng mảnh.
 
 
“Đừng đánh nữa, huhuhu,  sai , đại ca!  sai !”
 
 
“Cút  mày !”
 
 
Tiêu Dương đá một cú  mũi Cẩu Thối! Máu mũi Cẩu Thối phun , vài giọt b.ắ.n lên chiếc cặp công văn đắt tiền của .
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Tuyệt đối đừng  nhận  với tao! Tao còn khá thích cái vẻ ngông nghênh  nãy của mày đấy!”
 
 
Tiêu Dương  xong, còn định đá thêm một cú nữa thì Tần Mộng Nghiên kéo tay Tiêu Dương, lắc đầu:
 
 
“Thôi .”
 
 
“Lên máy bay thôi.”
 
 
Tiêu Dương  đồng hồ, khóe miệng nhếch lên một nụ  cực kỳ lạnh lùng, nụ  đó như khiến   cảm nhận  từng đợt  lạnh.
 
 
Sau đó  từ từ duỗi chân dài mạnh mẽ , đôi giày thể thao Hermès đắt tiền  chút thương tiếc đặt lên chiếc cặp công văn của Cẩu Thối,  qua  dùng sức chà xát, như thể  nghiền nát chiếc cặp  mới chịu dừng.
 
 
“Đáng tiếc là hôm nay  đủ thời gian, nếu  nhất định sẽ chơi đùa với mày cho  trò...”
 
 
Đồng thời, Tiêu Dương  xổm xuống, thong thả cầm ly cà phê còn sót   bàn, từ từ dội từng chút một lên đầu Cẩu Thối, thứ chất lỏng màu nâu chảy dọc theo tóc Cẩu Thối xuống,  ướt cổ áo và vai .
 
 
“Cẩu Thối đúng ? Tao  cho mày , từ nay về , hãy mở to mắt  mà sống cho đàng hoàng!”