“Thằng tư, cái     , thực    theo con đường diễn viên hài,  thể diễn xuất !”
 
 
Giáo quan phía  thấy Tiêu Dương và Trịnh Hạo hai  cứ thì thầm,  còn khoa tay múa chân, liền lớn tiếng gầm lên:
 
 
“Hai  ở giữa hàng bốn đó! ! Chính là hai !   để mắt đến các  lâu , các  tưởng   thấy ? Toàn thể chuẩn  chống đẩy! Ba mươi cái!”
 
 
“Bài học thứ hai hôm nay, chính là để các  , các  là một tập thể! Một  phạm , cả lớp chịu phạt!”
 
 
“Thấy hai   ! Bọn họ! Chính là hai  ! Khiến các   cùng chống đẩy!”
 
 
Cả lớp đồng loạt trừng mắt  Tiêu Dương và Khâu Thiếu Hoa, đặc biệt là các nữ sinh, than vãn  ngừng, Chung Mạn Ngọc cũng bất đắc dĩ  Tiêu Dương một cái.
 
 
“Một! Một cái! Hai! Hai cái! Không đạt tiêu chuẩn! Làm ! Một! Hai! Một!”
 
 
“Giáo quan,   đếm  từ đầu ạ?”
 
 
“Trong quân đội, chỉ  phục tùng mệnh lệnh!   là mấy thì là mấy! Ngoài ,  chuyện gì  báo cáo!”
 
 
“Làm . Ba! Bốn! Bốn! Bốn!”
 
 
Kết thúc ngày quân huấn đầu tiên, cả lớp đều than trời trách đất, Tiêu Dương  giáo quan là  dằn mặt họ, xem  những ngày  sẽ khó khăn đây.
 
 
Tiêu Dương trở về ký túc xá cảm thấy làn da lộ  đều đỏ bừng, đây là dấu hiệu của cháy nắng, vài ngày nữa sẽ lột da.
 
 
Chu Dĩnh gọi điện cho Tiêu Dương: “Hôm nay   ,  thấy lớp các   phạt chống đẩy mấy  liền.”
 
 
Tiêu Dương sờ  làn da đỏ ửng của : “Cũng  thôi. Về đến nơi thì thấy   cháy nắng .”
 
 
Chu Dĩnh quan tâm : “Sao  ngốc thế,  bôi kem chống nắng ?”
 
 
Tiêu Dương  khẩy: “ là một thằng đàn ông con trai bôi kem chống nắng  gì,      cho!”
 
 
“Người  Cổ Tử nghĩ   màu da bánh mật còn chuyên môn ở trong hộp để nướng,  đây còn  miễn phí  mất tiền!”
 
 
Tiêu Dương lắc lắc cổ, phát hiện đau nhói: “…Thôi  , cô chủ Chu,   kem chống nắng , cho  một chai.”
 
 
--- Chương 50: Thí Gia Mộc Thật Biết Chơi ---
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chu Dĩnh nhảy chân sáo đến  ký túc xá của Tiêu Dương, xinh xắn  chờ  ở  lầu.
 
 
Các nam sinh  ngang qua đều xì xào  ngắm Chu Dĩnh, mấy  định  đến xin thông tin liên lạc nhưng  chùn bước,  đắn đo.
 
 
Tiêu Dương lười biếng  xuống lầu, Chu Dĩnh  thấy Tiêu Dương thì lập tức xua  vẻ lạnh lùng vốn , trở nên ấm áp như mùa xuân.
 
 
“Hì hì! Mặt  đỏ như Quan Công ! Buồn  quá  mất~”
 
 
Tiêu Dương lườm cô một cái, bực bội : “Cậu  sớm sẽ như thế ,  hôm qua lúc ăn đồ nướng   với ?”
 
 
Chu Dĩnh  hì hì: “Làm      ngốc đến thế.”
 
 
Tiêu Dương xòe tay: “Kem chống nắng, đưa đây!”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-85.html.]
Chu Dĩnh bĩu môi: “ dùng hết .”
 
 
Tiêu Dương nhướng mày, trợn tròn mắt: “Cái gì? Cậu dùng hết  thì tìm   gì!”
 
 
“Dùng hết  thì  đưa   mua chứ! Dù  ngày mai cũng  dùng.”
 
 
“Cô chủ của  ơi! Bây giờ mấy giờ ,  mà  mua  nữa?”
 
 
“Ấy da. Chúng   ngoài dạo một vòng , dù  trung tâm thương mại chắc chắn  đóng cửa .”
 
 
Hai  bắt chuyến xe buýt cuối cùng, đến trung tâm thương mại mua kem chống nắng.
 
 
Trong chuyến xe buýt lúc tám giờ   mấy , Tiêu Dương và Chu Dĩnh  ở hàng ghế . Chu Dĩnh cầm tay Tiêu Dương,  :
 
 
“Sao tay    đen mấy ?”
 
 
“Tay thì  cần phơi nắng , hai tay đút túi, cả thế giới   đối thủ. Cô    bao giờ ?”
 
 
“Chưa  bao giờ!”
 
 
“Tối muộn thế  mà  còn đưa cô  ngoài chỉ để mua một lọ kem chống nắng, cô  điều đó  nghĩa là gì ?”
 
 
“Hì hì,   là  nghĩa, Tiêu Dương  thích...”
 
 
Chu Dĩnh   hết câu, bỗng nhiên xe buýt phanh gấp, Tiêu Dương vội dùng tay  đỡ  chiếc ghế phía  Chu Dĩnh.
 
 
Trán Chu Dĩnh đập mạnh  lòng bàn tay Tiêu Dương.
 
 
May mà Tiêu Dương  dùng tay  đệm, nếu  cú va chạm  chắc chắn sẽ  cô sưng một cục.
 
 
“Cô   chứ!”
 
 
Chu Dĩnh lo lắng cầm tay Tiêu Dương xoa bóp, cô  cú va chạm   mạnh đến cỡ nào.
 
 
Tiêu Dương  hờ hững:
 
 
“Đau thế  nhằm nhò gì. Hồi  còn  thủy thủ, gió táp mưa sa, sóng to gió lớn đều trải qua hết .”
 
 
“Tiêu Dương! Anh còn tâm trạng đùa giỡn nữa.”
 
 
Chu Dĩnh cảm động đến đỏ hoe mắt, Tiêu Dương chịu  nổi vẻ mặt  của phụ nữ, bèn  cợt:
 
 
“Từng  dầm mưa , mới hiểu  che ô cho  khác. Cô gái! Đừng  mà cảm động quá!”
 
 
Chu Dĩnh: “Có   từng  dầm mưa ở chỗ Chung Mạn Ngọc, giờ  đến chỗ  tìm ô ?!”
 
 
Vãi!
 
 
Thật là  thể  lý , ý  là thế  ?
 
 
Hai  đến trung tâm thương mại, Chu Dĩnh  ngang ngó dọc, chọn tới chọn lui,  chỉ mua kem chống nắng, mà còn mua một đống đồ ăn vặt.
 
 
Tiêu Dương cũng mua theo một đống mì gói, cà phê, nước ngọt,  lo lãng phí, dù  mang về ký túc xá thì một ngày  sẽ hết sạch.