12.
Khi  và Thời Hoài Tự tổ chức  đám cưới, Du Uyển  ở bàn chính. Cô  hình như  ăn  mấy món.
Đến lúc nâng ly chúc rượu, Thời Hoài Tự tao nhã : "Trước đây  luôn  Ninh Ninh nhắc đến cô, cô   nếu tái hôn vẫn là ,  thể sẽ xảy  những chuyện  ."
Bị ánh mắt dò xét của   chằm chằm, cô  nhớ  lời tuyên bố hùng hồn của  lúc đó: "Nếu tái hôn vẫn là  ,  sẽ trồng cây chuối ăn phân."
Cô   ,   cô . Không ai  nên lời.
 chỉ thuận miệng  thôi, ai ngờ trí nhớ của Thời Hoài Tự   đến .
Du Uyển  , nâng ly rượu: "Cái đó, chuyện cũ ,  xin chúc một câu, chúc hai , trăm năm hạnh phúc!"
Thời Hoài Tự khẽ : "Cảm ơn."
Chúc rượu xong,  lon ton  theo  Thời Hoài Tự, lẩm bẩm: "Đều là chuyện cũ ,  nhắc   gì?"
Anh : "Anh tò mò."
"Thật sự tò mò?"
"Ừm."
 do dự một lúc lâu, đột nhiên  toe toét: "Anh cúi xuống đây, em  nhỏ cho  ."
 ôm  thì thầm một hồi. Đôi lông mày tuấn tú của Thời Hoài Tự giãn , ánh mắt ánh lên một chút ý .
  đến đau bụng: "Anh  xem, nếu cô  thật sự  như , còn lôi cả em ăn cùng, thì   ? Tổng giám đốc Thời,  còn  giữ thể diện nữa  hả? Hahaha..."
Cả đại sảnh vang vọng tiếng  vui vẻ của . Thời Hoài Tự cứ thế  , ánh mắt dịu dàng đến rỏ nước.
Tiệc cưới kết thúc, khách  thể tự do vui chơi tại khu nghỉ dưỡng ven biển.
Hoàng hôn buông xuống,  cởi váy cưới, mặc một bộ đồ rộng rãi, đội chiếc mũ rộng vành,  Thời Hoài Tự nắm tay, nhảy chân sáo  bãi cát.
"Trước đây,  luôn  sẽ cùng em  biển, nhưng  bao giờ đến."
"Trước đây, ý em là…?"
"À! Là  của tuổi 38."  buột miệng .
Thời Hoài Tự nhíu mày: "Hơi già ."
"Không già chút nào!"  nhấm nháp , bĩu môi: "Anh của tuổi 38 cũng   trai, trầm tính hơn bây giờ một chút,  chịu nổi  khác chọc ghẹo."
Thời Hoài Tự 38 tuổi,  thêm chút chín chắn, cũng khiến   rung động đến phát điên.
Thời Hoài Tự trầm ngâm suy nghĩ, những câu chuyện còn ,   chuyện với  đều  chút lơ đễnh.
Đến tối,    phòng ngủ   "bắt giữ".
Hơi thở nguy hiểm từ phía  ập tới, lồng n.g.ự.c nóng hổi khiến  giật .
"Cạch!" một tiếng.   khóa  .
Giọng  lạnh lùng của Thời Hoài Tự nhiễm chút dục vọng: "Cái gã đàn ông già đó  hiểu em bằng  ?"
 sững sờ, đột nhiên nhận , cả ngày hôm nay  kỳ lạ là vì .
Anh ghen .
 bật  thành tiếng: "Này, ..."
Thời Hoài Tự bóp cằm , đối diện với gương, ánh mắt như  móc câu.
"Không chịu nổi chọc ghẹo ?" Anh khẽ  một tiếng: "Đó là vì    đủ giỏi..."
"Anh,  đừng  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-quang-doi-con-lai/chapter-17-het.html.]
"Em còn bênh vực  ?" Giọng   rõ ràng là  đổ cả chum giấm .
"Không,  !"  dở  dở : "Mười năm   nhớ  câu ,   vẫn  chứng minh   giỏi ?"
Thời Hoài Tự dừng  một chút, nghiêm túc đáp: "Về mặt nguyên tắc, đúng là như ."
"Hai  đấu đá , tại   chịu khổ  là em…?"
Anh  ngơ, mặt  chút biểu cảm   trong gương: "Thật sự  cho gã đàn ông già đó xem..."
  hổ che mặt: "Đừng  nữa."
Thời Hoài Tự hôn , khẽ thì thầm  cho phép từ chối: "Ninh Ninh, em là của ."
Đêm đó,  lẽ là khoảnh khắc EQ cao nhất trong cuộc đời .
Vừa  thừa nhận  giỏi hơn  đàn ông già 38 tuổi,    để  xác nhận  nhiều  rằng,  ở tuổi 38, vẫn  giỏi.
Đêm  khuya.
Ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt . Thời Hoài Tự  ngủ .
 nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , trong lòng ấm áp.
Từng  lúc,  vô   nắm tay Thời Hoài Tự 38 tuổi, cảm thán: "Giá như chúng  sớm ở bên  thì   mấy."
Trọn vẹn mười năm, chúng   sống như hai  xa lạ đau khổ.
Trong mười năm ,  nghĩ,  cũng  từng rung động.
Vào đêm khuya  lặng lẽ đắp chăn cho ,  một khoảnh khắc,    ôm chặt lấy , : Chúng   hòa nhé.
Trạm Én Đêm
 mà chuyện bất ngờ của Tống Diễn, từ lâu  trở thành một cái gai trong tim . Những cảm xúc rung động mà ngay cả  cũng   thừa nhận, mỗi  trỗi dậy, cái gai đó  đ.â.m mạnh  tim. Nhắc nhở , Thời Hoài Tự  "hãm hại"   của .
Có lẽ vì   đè nén quá lâu, cho nên khi hiểu lầm  hóa giải, tình yêu trào dâng, cho  một quãng thời gian yêu đương ngắn ngủi nhưng lãng mạn.
 thích , lâu hơn cả  nghĩ.
"Ninh Ninh,   tỉnh …?" Giọng  của Thời Hoài Tự, vẫn còn chút khàn khàn vì  tỉnh ngủ.
 ôm lấy mặt , kề sát , đặt một nụ hôn thật nhẹ, thật nhẹ lên môi : "Em yêu ."
Dưới lòng bàn tay, trái tim Thời Hoài Tự,  bắt đầu đập điên cuồng.
Người đàn ông … Vẫn  thể chịu  sự chọc ghẹo mà...
"Anh cũng yêu em." Anh bắt lấy đôi môi định bỏ chạy của , từ thế  động chuyển sang thế chủ động,  sâu thêm nụ hôn .
  sự nhiệt tình đột ngột của   cho  kịp trở tay: "Này, ...    ?"
"Anh   mơ."
"Hả?"
Thời Hoài Tự mở mắt , trong đáy mắt ẩn chứa một vài cảm xúc khó  thấy, giống như một cơn bão đen đang sắp sụp đổ: "Anh  mơ thấy kiếp  của chúng ."
 nín thở: "Thật ?"
"Ừm." Anh gạt những lọn tóc lộn xộn của  sang một bên, như đang  một báu vật: "Tang Ninh,   may mắn, chúng  vẫn còn một cơ hội để  ."
Màn đêm vẫn còn dài, ánh trăng e ấp, gió cũng quấn quýt. Hương thơm ấm áp lan tỏa, tấm rèm cửa sổ  thổi bay va  chiếc chuông gió ở góc nhà.
Là tiếng tim đập dồn dập.
 hóa  thành một vùng biển dịu dàng, ôm lấy mặt trăng, khẽ thì thầm: "Anh bắt đầu thích em từ khi nào? Khi kết hôn ?"
Mặt trăng : "Không ,  thích em,    lâu ."
(Hết truyện)