Trùng Sinh Thành Vợ Tổng Tài, Cả Giới Kinh Doanh Phát Sốt - Chương 87: --- Ra đi tay trắng
Cập nhật lúc: 2025-10-24 12:55:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Lam từ đến nay là tính cách quyết đoán, mạnh mẽ.
Trước thái độ cứng rắn của Mạnh Lam và những bằng chứng xác đáng như núi mà luật sư tổng hợp, Lương Hạo cuối cùng mặt xám như tro tàn, run rẩy tay ký đơn ly hôn.
Vì nghĩ đến con gái, Mạnh Lam đến cùng, chỉ bắt Lương Hạo tay trắng, truy cứu trách nhiệm pháp lý của .
Hơn nữa, để Lương Hạo sống quá khó khăn đến mức cùng đường mà phiền cuộc sống bình thường của cô và con gái, cô cũng thu những món đồ xa xỉ mà cô mua cho Lương Hạo.
Mọi chuyện định, Lương Hạo cũng trắng tay, chỉ cần , cuộc sống thực vẫn thể khá .
Tuy nhiên, hề nhận đây là sự tôn trọng cuối cùng mà Mạnh Lam để cho , đúng hơn, chọn cách quên những sai lầm gây .
Nhiều năm qua sớm mất khả năng sinh tồn, cũng về tầng lớp công nhân viên chức bình thường, thế là thỉnh thoảng bán một món đồ xa xỉ, miễn cưỡng duy trì cuộc sống thanh lịch của " thượng lưu".
Trước đây Mạnh Lam là cây ATM vô tận, từng lo lắng về kế sinh nhai, quen tiêu xài hoang phí nên đồ xa xỉ phẩm nhanh chóng bán hết.
Mất cuộc sống sung túc và nguồn thu nhập, nghĩ cách tự nuôi sống bằng hai bàn tay, mà đặt chấp niệm méo mó cuối cùng lên con gái Lạc Lạc.
Anh cố chấp cho rằng, Lạc Lạc là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của , cũng là cách để níu kéo Mạnh Lam… , chính xác hơn, là hy vọng duy nhất để trở cuộc sống sung túc.
Anh tin một phụ nữ tin tưởng hết lòng thể tàn nhẫn với đến , tin rằng chỉ cần thành tâm hối cải, Mạnh Lam sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho .
Anh bắt đầu như một bóng ma, mỗi ngày lén lút rình rập ở những góc khuất gần lớp học năng khiếu của Lạc Lạc.
Mạnh Lam dường như lường điều , cô bắt đầu tự đưa đón con gái, bất kể nắng mưa.
Nếu thực sự công việc công ty vướng bận, cô cũng nhất định sẽ sắp xếp vệ sĩ đáng tin cậy nhất để hộ tống nghiêm ngặt.
Giáo viên lớp năng khiếu cũng thông báo , nghiêm cấm bất kỳ ai do cô chỉ định đón Lạc Lạc.
Lương Hạo mỗi ngày thấy xe của Mạnh Lam , cô dắt tay Lạc Lạc đang nhảy chân sáo.
Mạnh Lam dường như trở nên xinh hơn, con gái cũng vẻ mặt vô tư lự, chỉ là giữa và hai từng thiết nhất một bức tường vô hình, ngăn cách ở bên ngoài.
Ngày ngày những cảnh tượng , từng chút một đ.â.m sâu thần kinh , mấy ngày ăn cơm, chút chịu nổi nữa .
Cuối cùng, một ngày nọ, Mạnh Lam một cuộc họp video xuyên quốc gia quan trọng giữ chân, buộc để vệ sĩ một đón Lạc Lạc.
Khi vệ sĩ nắm tay nhỏ của Lạc Lạc bước khỏi cổng lớp học năng khiếu, cái đầu đang mê man vì đói của Lương Hạo còn để ý đến điều gì khác nữa, đột ngột xông lên phía , lao thẳng về phía Lạc Lạc.
Người vệ sĩ nghiêng che chắn Lạc Lạc phía , ánh mắt sắc bén như chim ưng, giọng mang theo sự cảnh cáo: “Ông Lương, Tổng giám đốc Mạnh , nếu vì lý do cá nhân của ông mà gây bất kỳ tổn hại nào cho cô bé Lạc Lạc, những bằng chứng thu thập ban đầu sẽ lập tức chuyển giao cho cảnh sát.”
Lương Hạo thầm nghĩ một tên vệ sĩ mà cũng dám chuyện với như , trong lòng tuy sợ những bằng chứng mà vệ sĩ , nhưng vẫn cam lòng, khẩn khoản cầu xin về phía Lạc Lạc đang ẩn nấp: “Lạc Lạc, con ba , với cho ba về nhà ? Ba nhớ con và lắm…”
Vừa vệ sĩ phản ứng cực nhanh, nên Lạc Lạc vẫn chuyện gì đang xảy . Lúc thấy giọng ba, cô bé rụt rè hé nửa cái đầu nhỏ từ phía , đôi mắt to tròn tràn đầy cảnh giác.
Trước đây ba cũng chỉ đối với cô bé khi mặt .
Mẹ từng ba vẫn là ba, nhưng ba nhiều, là yêu thương cô bé nhất đời , nên ba là ba .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-87-ra-di-tay-trang.html.]
Cô bé đàn ông lôi thôi lếch thếch với hai má hóp mặt, lắc mạnh cái đầu nhỏ, giọng đặc biệt rõ ràng gọi lớn: “Ba là ba ! Lạc Lạc cần ba !”
Lương Hạo lời Lạc Lạc thì cứng đờ tại chỗ, m.á.u trong lập tức đông cứng. Anh bỏ qua ánh mắt cảnh giác trong mắt con gái, đó là sự phủ nhận đối với con .
Lúc , chút ảo tưởng cuối cùng mà dày công xây dựng – mong dùng con gái để vãn hồi tất cả – tan biến.
Anh thất thần vệ sĩ nhanh chóng bế Lạc Lạc lên, xe và phóng như một làn khói, chỉ còn một bên đường như một thứ rác rưởi cả thế giới ruồng bỏ, chìm trong sự tuyệt vọng và hổ thẹn tột cùng.
Không bao lâu trôi qua, cuối cùng cũng cử động, lang thang phố như một cái xác hồn, trong lòng tràn ngập nỗi đau thấu xương vì con gái ghét bỏ và sự oán hận dành cho Mạnh Lan.
Anh bắt đầu trách cứ Cố Minh Châu, tại sớm bộc lộ phận, mà ngược cho vô vàn ảo tưởng, để cuộc sống của mới tan nát như bây giờ.
Cảm giác đói cồn cào và những cảm xúc biến động mạnh mẽ khiến bước chân chút lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống ven đường.
Anh vịn cột đèn lạnh lẽo thở dốc, tầm mắt mơ hồ lướt qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ sáng đèn ở góc phố.
Trước đây tuyệt đối thèm đặt chân đến những nơi như , nhưng bản năng cầu sinh thúc đẩy lê từng bước nặng nề đến đó.
Anh các kệ hàng bày la liệt, những món ăn thơm lừng, nhưng thể mua nổi thứ rẻ nhất.
Cảm giác nhục nhã tột cùng dâng lên trong lòng, nỗi căm hờn đối với Cố Minh Châu càng sâu sắc thêm mấy phần.
lúc , một giọng nữ dịu dàng, mang theo vài phần ngạc nhiên và sự quan tâm , vang lên bên cạnh :
“Là ông Lương Hạo ? Thật trùng hợp, ông ở đây?”
Lương Hạo chậm chạp , đập mắt là một khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Chủ nhân của khuôn mặt đó lúc đang mở to mắt, vẻ mặt lo lắng : “Trông ông khỏe lắm, chuyện gì xảy ?”
Giang Viện hỏi tại , dường như chỉ vì lòng thuần túy, cô cầm lấy vài món đồ ăn mà Lương Hạo từ lâu, kèm theo một món canh, thanh toán đưa cho .
“Ông uống chút nước ăn chút gì , thấy sắc mặt ông .” Hành động của cô tự nhiên và trôi chảy, hề chút bố thí thương hại nào, trông như chỉ là một hành động bụng tiện tay.
Hành động chu đáo giảm bớt đáng kể sự bối rối của Lương Hạo.
Từ khi rời xa Mạnh Lan, hình như lâu đối xử như . Nhất thời, sự bất mãn trong lòng đối với Giang Viện cũng tan biến nhiều.
Bởi vì ngay khoảnh khắc thấy Giang Viện, trực tiếp đặt cô vị trí ngòi nổ.
Dù thì thông tin liên lạc của Cố Minh Châu lúc đó là do cô đưa cho , nếu cô , cũng sẽ bại lộ nhanh như .
Giang Viện suy nghĩ trong lòng Lương Hạo, nhưng dù cũng chẳng bận tâm. Một tên ăn bám mà thôi, nếu thể lợi dụng , cô còn chẳng thèm liếc mắt nhiều.
Đồ ăn nóng hổi đưa đến mắt, đối với Lương Hạo đang ở bờ vực sụp đổ, chẳng khác gì sa mạc thấy ốc đảo.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Anh gần như bản năng đón lấy, chút ăn ngấu nghiến.
Ăn vài miếng bụng, đầu óc hỗn loạn chợt tỉnh táo hơn một chút. Anh phụ nữ mặt lẽ là duy nhất sẵn lòng giúp đỡ lúc , nên cố gắng kiềm chế sự bất mãn với Giang Viện, lắp bắp cảm ơn: “Cảm ơn… cô Trúc.”