TRÙNG SINH TRỞ LẠI, MUỘI MUỘI TỰ MÌNH NHẢY VÀO HỐ LỬA - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:16:32
Lượt xem: 22,069

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái bóng lưng, trong chớp mắt áp sát.

 

Ta giả vờ chỉnh chăn gối, tay lặng lẽ luồn gối thêu, siết chặt cây trâm bạc. Ngay khoảnh khắc đó, xoay , đ.â.m thẳng bóng tối!

 

Một bàn tay lớn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay , kéo mạnh về phía ngực. Hắn ghì chặt trong vòng tay, khóa chặt kẽ hở, một tay bịt miệng . Hơi thở nóng rực, chút kiêng dè, phả sát bên tai…

 

14

 

Ta há miệng liền cắn, bóp lấy hai má.

 

“Nàng là ch.ó ?”

 

Giọng quen thuộc khiến chấn động.

 

“Hoắc Diêu!”

 

Chàng giơ một tay kéo mặt nạ xuống, trong bóng đêm, đường nét nơi xương hàm còn sắc bén hơn cả lưỡi dao.

 

“Chỉ mới mấy ngày gặp, mà dám c.ắ.n cả phu quân ?”

 

Trong ánh sáng lờ mờ, mà dễ dàng nhận đường nét khuôn mặt chàn. 

 

“Bên ngoài chẳng quan binh canh giữ ? Sao đây?”

 

Chàng thuận thế xuống mép giường, kéo lòng, ngón cái nhẹ lướt qua vết răng cắn.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Nhà , chẳng đường mà ?”

 

“Vậy... quan binh bên ngoài lui ?”

 

“Chưa. Thánh thượng ban cho đãi ngộ, chẳng cớ gì nhận. Đợi Trương tướng quân hồi kinh, quân trong tay, khi rút cũng muộn.”

 

“Chàng trở về tiên phong ?”

 

Chàng khẽ cào đầu mũi , cợt: “Phu quân nàng về sớm là để thả câu.”

 

Hoắc Diêu , chuyện xảy ngoài đời đúng như giấc mộng kể. Chu Kiệt ngấm ngầm châm ngòi, công khai khiêu khích. May mắn , lương thảo cùng tin tình báo cung cấp cứu cả đại quân một trận. Tướng quân Trương Tự thoát hiểm, Hoắc Diêu chẳng những phá cạm bẫy, mà còn phản công diệt sạch giặc man di, đại thắng trở về. Lần âm thầm trở về, chính là để “dụ rắn rời hang”.

 

Nói , xoa nắn eo , cúi xuống hôn mạnh một cái.

 

“Phu nhân của quả là lợi hại, quân đều nhớ ơn nàng.”

 

Mặt nóng ran.

 

“Mục Phu nhân còn lợi hại hơn, nàng chở lương gặp thổ phỉ, mà khiến cam tâm tình nguyện hộ tống một đoạn đường.”

 

“Vậy để phu quân nàng khen .” Hoắc Diêu rút trâm cài tóc của , khẽ: “Giờ chỉ cảm tạ phu nhân của thôi.”

 

Ta cho càn, đưa tay đẩy : “Về phòng ngủ !”

 

Hoắc Diêu trở về, cuối cùng cũng cần ngủ ở thư phòng nữa .

 

15

 

Ta sai Tiểu Châu chuẩn nước nóng, dặn châm đầy than lò sưởi.

 

Chỉ để một ngọn đèn mờ nơi góc phòng, song cửa sổ, chỉ còn một chiếc bóng đơn độc của .

 

Hoắc Diêu tắm xong bước , tóc đen còn nhỏ từng giọt nước. Chàng để trần nửa , vai rộng, eo hẹp, cơ bắp rắn chắc như chạm khắc, khiến khỏi ngẩn ngơ.

 

Chàng vốn tuấn mỹ, dung mạo mang vẻ khí lộ đôi phần phóng khoáng. Lúc mái tóc ướt đẫm xõa xuống, đuôi mày đuôi mắt còn lấm tấm nước, càng khiến thêm phần ôn nhuận như ngọc.

 

Khóe môi nở một nụ mị hoặc, quyến rũ tả, như thể yêu tinh câu hồn đoạt phách, từng bước từng bước tiến gần .

 

Tim run lên từng hồi.

 

Hoắc Diêu lau tóc, xuống bên lò than. Ta đón lấy khăn vải, giúp lau khô.

 

Chàng khom lưng, đường nét cơ bắp lưng giống hệt một con báo săn mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.

 

Tóc đen tuyền như mực, óng ánh và cứng cáp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-lai-muoi-muoi-tu-minh-nhay-vao-ho-lua/7.html.]

Người , từ đầu đến chân, thậm chí cả tóc tai cũng đều mang vẻ dã tính khiến khác thể dời mắt.

 

Lúc cúi đầu, ngoan ngoãn như con mèo lớn rụt móng .

 

“Xong đó?”

 

Chàng đột nhiên lên tiếng, kéo hồn về thực tại.

 

“Cũng gần xong .”

 

Chàng thêm lời, liền kéo tay , ba bước hai, kéo thẳng về phía giường, “Ngủ thôi!”

 

Ngọn đèn tắt, bóng tối phủ xuống.

 

Đôi môi nóng bỏng chụp xuống, nụ hôn sâu cuốn lấy, khiến thở vụn vỡ như sợi tơ mỏng.

 

“Ninh Nhi, nàng nhớ ?” Chàng cọ nhẹ bên tai .

 

“Thỉnh thoảng…” Ta run giọng đáp.

 

“Gạt .” Chàng bật khẽ. “Chỉ bóng lưng nhận , còn thích hôn đến .”

 

“Nàng chắc chắn ngày nào cũng nhớ , chỉ là thẹn quá, chịu thừa nhận thôi.”

 

Đây là đạo lý gì chứ?

 

chẳng phản bác nổi — bởi cự tuyệt

 

Trong màn trướng, nhiệt độ dâng cao. Tấm lưng rộng như cung tên giương căng, vết thương cũ lưng theo động tác mà lên xuống nhẹ nhàng.

 

Ta thở gấp, sợ âm thanh quá lớn, đành c.ắ.n chặt vai đang căng cứng.

 

Bỗng nhiên, một cú thúc mạnh —

 

“Cốp!”

 

Đầu đập khung giường.

 

Ta nhỏ giọng oán trách: “Đụng trúng đầu …”

 

Ta đập nhẹ n.g.ự.c , hiệu nhẹ tay một chút.

 

Chàng giọng khàn, thở nặng nề: “Nàng thấy thoải mái ?”

 

Ta đỏ bừng như tôm luộc, cứ tưởng hiểu ý , ai ngờ nhẹ nhàng xoa lên chỗ đụng, đó xoay , đổi thế, để lên .

 

“Làm khổ nàng , để đổi cái giường rộng hơn.”

 

Giường vốn rộng, rõ ràng là quá mức hung hãn.

 

Miệng thì lời dịu dàng, tay chân càng lúc càng mãnh liệt.

 

Đến canh ba, mới dừng .

 

Chàng đè nặng lên , nắm lấy bàn tay đang kháng cự, hôn khẽ, giọng khàn khàn, uể oải: “Ngoan… ba ngày chợp mắt… để ngủ một lát hẵng…”

 

Chưa dứt lời, chìm giấc ngủ sâu.

 

Sáng sớm tỉnh dậy, bên trống .

 

Hoắc Diêu .

 

Đã mấy tháng nay, từng ngủ yên như đêm qua. Dù đêm qua ầm ĩ, nhưng thể hồi phục nhanh.

 

Bên ngoài tiếng gõ cửa, đưa tay sờ chăn, phát hiện bản mặc sẵn áo ngủ từ lúc nào.

 

Tiểu Châu bưng ấm đồng, đẩy cửa bước .

 

Ta thuận miệng hỏi: “Hoắc Diêu ?”

 

Tiểu Châu nghiêng đầu : “Thiếu phu nhân, nhớ tướng quân ?”

 

Loading...